Bên kia Hoa Nhã tự nhiên cũng không thích Mạc Vân Quả, cô ta luôn âm thần đẩy Mạc Vân Quả, còn bản thân lại nhích về phía Bạch Kỳ, chọc đến khi Bạch Kỳ có chút nổi nóng.
Mạc Vân Quả vẫn luôn đều nhìn chằm chằm Bạch Kỳ, một chút cũng không có tính toán rời đi.
Bạch Kỳ cau mày, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.
Trong lúc mọi người đang ngầm giằng co, Lăng Khanh An xuất hiện.
Vốn dĩ Lăng Khanh An đến đây có việc, không nghĩ tới lại thấy được Mạc Vân Quả.
Ngay từ đầu hắn cũng không có tính toán xuất hiện, mà để cho phục vụ đặt thiết bị ghi âm trên bàn, đương nhiên, việc này làm cực kỳ bí mật.
Sau đó hắn vẫn luôn nghe mấy người nói chuyện, nghe được Mạc Vân Quả vẫn luôn muốn Bạch Kỳ trả tiền, hắn có một loại cảm giác không nói nên lời.
Vì tránh cho mẹ nhà mình thật sự chịu ủy khuất, Lăng Khanh An lúc này mới đi tới trước bàn mấy người.
“Mẹ.”
Lăng Khanh An trực tiếp mở miệng nói, ngữ khí ôn nhuận có lễ.
Một bên Hoa Nhã thấy được Lăng Khanh An, ánh mắt sáng ngời, thật soái!
Mày Bạch Kỳ nhăn lại càng sâu, hắn ta nghe được cái gì? Mẹ?
Người phụ nữ này là mẹ của chàng trai kia? Vậy cô ta……
Ánh mắt Bạch Kỳ nhìn Mạc Vân Quả tràn ngập nghi ngờ, ẩn ẩn còn kèm theo một tia chán ghét.
Mạc Vân Quả thấy được Lăng Khanh An, gật gật đầu, sau đó lại nói với Bạch Kỳ: “ Trả tiền.”
Bạch Kỳ:……
Lăng Khanh An khẽ cười một tiếng, thuận tay đem Mạc Vân Quả kéo lên, đem cô bảo hộ ở sau người.
Làm xong này một loạt động tác, lúc sau, hắn mới nói với Bạch Kỳ: “Vị tiên sinh này, anh cũng đã nghe mẹ tôi nói, ngài xem, tiền này……”
Bạch Kỳ kinh nghi bất định* nhìn Lăng Khanh An, hắn ta khẽ cắn môi nói: “ Tôi không nợ tiền cô ấy.”
*Kinh nghi bất định: không biết nên tin hay không
Lăng Khanh An giống như hiểu được tâm tư của Bạch Kỳ, theo đó nói: “Tiên sinh khả năng quên mất, tôi không ngại giúp anh nhớ lại, đồ anh đang mặc trên người, đều là mẹ tôi mua.”
“Không có khả năng! Mấy thứ này rõ ràng là người phụ nữ kia……” Nói tới đây, đồng tử Bạch Kỳ co rụt lại, “ Cô là Mạc Vân Quả?”
Mạc Vân Quả gật đầu, lên tiếng “ Ừ”, vô cùng kiên định.
Bạch kỳ lúc này mới hiểu được, vì sao Mạc Vân Quả lại chấp nhất với việc đòi tiền hắn ta như vậy.
Thế nhưng……
“Mấy thứ này đều là cô tự nguyện mua cho tôi, dựa vào cái gì bảo tôi trả? Hừ, tôi còn chưa nói cô đau! Thế mà lại có đứa con trai lớn như vậy!”
Bạch Kỳ càng nói càng cảm thấy có lý, không hề nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Hoa Nhã.
Bạch Kỳ ngẩng cao đầu, chỉ kém bước xoa eo.
Lăng Khanh An nghe được lời này cũng không giận, vẫn cứ cười tủm tỉm nói: “Tiên sinh giống như hiểu lầm cái gì đó rồi, trước đó vài ngày mẹ có giận dỗi tôi, tâm tình tích tụ, thấy anh có thể khiến mẹ tôi vui vẻ, lúc này mới mua cho anh vài thứ, chỉ là niềm vui không có, bực bội càng nhiều.”
Bạch Kỳ mở to hai mắt nhìn, muốn phản bác lại lời Lăng Khanh An nói, nhưng mà Lăng Khanh An lại không cho hắn ta cơ hội này.
“Anh cầm đồ xong lại không làm việc, tự nhiên chúng ta có lý do thu hồi đồ vật.”
Bạch Kỳ:……
Lăng Khanh An thấy Bạch Kỳ không nói lời nào, rèn sắt khi còn nóng nói thêm: “Nếu tiên sinh đã rõ ràng chuyện này, như vậy chúng ta sẽ chờ tiên sinh trả tiền, ừm..… Nếu không, tiên sinh tin tưởng tôi, anh nhất định không muốn biết hậu quả.”
Nói xong câu đó, Lăng Khanh An cũng mặc kệ Bạch Kỳ nghĩ như thế nào, trực tiếp lôi kéo Mạc Vân Quả rời đi.
Chỉ để lại Bạch Kỳ vẻ mặt dại ra cùng Hoa Nhã đang thất vọng nhìn Bạch Kỳ.