Mạc Vân Quả gật đầu, đi đến phía sau anh, đẩy xe lăn, đi dạo ở khu biệt thự rộng lớn này.
Doãn Diễn Trạch cũng không mở miệng nói chuyện, anh chỉ nhắm mắt lại, giống như đang hưởng thụ an nhàn hiếm hoi này.
Thời gian thoảng qua, trong nháy mắt một giờ trôi qua.
Trước sau Doãn Diễn Trạch đều không có mở miệng nói chuyện với Mạc Vân Quả biểu hiện thực vừa lòng, đương nhiên, anh không biết đó là, thật ra Mạc Vân Quả đang xem phòng phát sóng trực tiếp không ngừng suy đoán về anh mà thôi.
Doãn Diễn Trạch vừa lòng, đương nhiên sẽ nguyện ý cùng trò chuyện Mạc Vân Quả.
Tỷ như hiện tại, anh bảo Mạc Vân Quả đẩy anh đến một chỗ râm mát, sau đó bắt đầu cùng cô trò chuyện.
“Mạc tiểu thư tự nhiên tới, đương nhiên là có mục đích, nếu Doãn mỗ có thể giúp đỡ, là đạo nghĩa tôi không thể chối từ.” Doãn Diễn Trạch chân thành nói, giống như chỉ cần Mạc Vân Quả đưa ra yêu cầu gì, anh đều có thể thỏa mãn.
Ngữ khí của anh vô cùng chân thành, cả người nhìn qua cũng không có bất kỳ chỗ nào không thích hợp.
Nhưng đây mà boss ai ác nha! Boss vai ác có thể có hảo tâm sao?
Mạc Vân Quả không biết, nhưng người trong phòng phát sóng trực tiếp sôi nổi tỏ vẻ khẳng định sẽ không đơn giản như vậy ~
“Tiểu Quả Quả, ngươi trước nên thử hắn một chút đi ~”
“Ta ngẫm lại xem nên thử như thế nào…… Ừm…… Ngươi nói ngươi đi tìm hắn chơi ~”
“…… Cái lý do của lầu trên này, cũng thật tuyệt 2333333”
“Sao có thể như vậy không đâu vào đâu được!”
“Ừm…… Ta nghĩ đến một cái tốt hơn, tiểu Quả Quả ngươi nói ngươi yêu hắn!”
“…… Lại là một cái chủ ý ngu ngốc.”
“Ai, cái này cũng không được kia cũng không được, cho nên các ngươi muốn thế nào đây?”
Mạc Vân Quả:……
Mạc Vân Quả không có ý nói theo lời phòng phát sóng trực tiếp nói, cô cũng có chủ ý của mình, sau đó nhìn Doãn Diễn Trạch nói: “Lãnh Thuần bảo tôi tới.”
Doãn Diễn Trạch nghe được Mạc Vân Quả nói như vậy, ngón tay giật giật, trên mặt không có biểu cảm gì.
“Mạc tiểu thư nói đùa, ta cùng Lãnh tiên sinh không quen biết, làm sao anh ta lại muốn tìm thôi?”
“À……” Mạc Vân Quả dừng một chút, mới tiếp tục nói, “Tôi nhớ nhầm, là Đường Nhất Hàng bảo tôi tới.”
Doãn Diễn Trạch vừa nghe đến tên “Đường Nhất Hàng”, ngón tay vốn đang mở ra đột nhiên co lại, ngón tay bởi vì nhanh chóng chặt lại, móng tay còn không cẩn thận xoẹt qua thành xe lăn, tạo ra âm thanh chói tai.
Nửa người trên của Doãn Diễn Trạch hơi hướng về trước, nhìn kỹ mà nói, bờ vai của anh còn run rẩy rất nhỏ.
Anh cúi đầu, làm Mạc Vân Quả không thấy rõ được vẻ mặt của anh.
“Phải không……”
Trong giọng nói của Doãn Diễn Trạch có một tia nghẹn ngào, giống như đang cố đè nén cái gì đó.