Tuy rằng Đường Nhất Hàng luôn tỏ vẻ cạn lời với ước mơ của Mạc Vân Quả, nhưng cái đó cũng không ảnh hưởng đến tâm tình của cậu.
“Ừ, khá tốt.”
Cuối cùng, Đường Nhất Hàng cắn răng nói ra một câu trái lương tâm như vậy.
Đương nhiên Mạc Vân Quả không hề phát hiện ra, cô chỉ nghiêm túc gật đầu nói: “Tôi cũng cảm thấy vậy.”
Đường Nhất Hàng:…… Phảng phất thấy một ngốc tử.
“Ai nha nha, ước mơ tiểu Quả Quả cũng thật là đặc biệt!”
“Nhớ ước mơ trước đâu của ta, chậc~”
“Tò mò không biết lầu trên ước mơ cái gì~”
“Khụ khụ, ước mơ trước đây của ta là trở thành siêu nhân vũ trụ, đánh bại quái thú 233333333”
“A ha ha, ước mơ của ta là cưa đổ nam thần!”
“Vậy ước mơ của lầu trên là thực hiện được chưa?”
“Hắc hắc, hiện tại ta đang nằm trong ngực nam thần đây ~”
“Đột nhiên không kịp phòng ngừa ăn một ngụm cẩu lương!”
“Cẩu lương này tự ta làm, các ngươi tùy ý!”
“Chậc, nhớ trước đây ước mơ của ta là sinh khỉ con cho nam thần, hiện tại…… Ha hả! Không ngừng lại một con!”
“…… Làm gì làm gì! Khi dễ chúng ta là độc thân cẩu sao!”
“Hừ hừ, cái này khiến ta không vui!”
“Ngao một tiếng liền khóc, ma ma nơi này có người ngược cẩu hu hu hu……”
Mạc Vân Quả:……
Mạc Vân Quả cảm thấy, nhóm người phòng phát sóng trực tiếp này, ước mơ thật phi thường!
Đường Nhất Hàng nhìn Mạc Vân Quả phát ngốc, bật cười, cậu dơ bàn tay trước mặt Mạc Vân Quả quơ quơ nói: “Nghĩ cái gì vậy? Nhập thần như thế?”
“Cẩu lương.” Mạc Vân Quả nói.
Đường Nhất Hàng:……
Ánh mắt Đường Nhất Hàng phức tạp lại nhìn thoáng qua bàn ăn hỗn độn, sau đó lại nhìn thoáng qua Mạc Vân Quả, cuối cùng cực kỳ bất đắc dĩ cẩn thận nói: “Nếu cô còn muốn ăn thì cứ gọi.”
Cậu dừng một chút, sau đó mới do do dự dự mở miệng nói: “Thức ăn chó (cẩu lương) không thể ăn.”
“Phốc ha ha ha! Trời ạ, Đường Nhất Hàng sao lại có thể đáng yêu như thế!”
“Ha ha ha ha! Ăn cẩu lương?”
“Cẩu lương này không phải cẩu lương a ha ha ha ha!”
“Đột nhiên chọc trúng chỗ đáng yêu!”
“Chậc, Đường Nhất Hàng cũng thật đáng yêu ~”
“Tiểu Quả Quả, mau giải thích cho hắn đi ~”
“Ngươi xác định tiểu Quả Quả nhà ta có thể giải thích rõ ràng sao 23333333”
“Không xác định ha ha ha ha ~”
Mạc Vân Quả:……
Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua bàn ăn đầy hỗn độn, sau đó lại nhìn thoáng qua Đường Nhất Hàng nói: “Tôi không đói bụng, chỉ là ăn hơi nhiều.”
Đường Nhất Hàng: Ha hả…… Đã nhìn ra!
Đường Nhất Hàng sắc mặt phức tạp gật đầu, quyết định không tiếp tục cái đề tài này nữa.
Mạc Vân Quả thấy Đường Nhất Hàng không có ý nói nữa, nghĩ nghĩ nói: “Anh nhất định sẽ trở thành người chiến thắng nhân sinh.”
“Cảm ơn.” Đường Nhất Hàng mím môi nói.
Chỉ là đáy lòng cậu cuối cùng nghĩ như thế nào, chỉ có chính bản thân cậu hiểu rõ.
Mạc Vân Quả nói xong câu này, lại tiếp nghĩ nghĩ, giống như mình cũng không còn chuyện gì.
Lại nói tiếp, sau khi ăn no, lại có hơi buồn ngủ……
Nếu đã biết ước mơ của Đường Nhất Hàng, kế tiếp sẽ trợ giúp cậu thực hiện ước mơ, nhưng mà vấn đề này chưa quá gấp.
Vì thế, Mạc Vân Quả tạm biệt Đường Nhất, đương nhiên trước khi đi cô không quên thanh toán.
Đường Nhất Hàng vốn dĩ nghĩ sẽ đưa Mạc Vân Quả về, nhưng nhìn đến khuôn mặt lạnh nhạt của cô, vại nghĩ có khi cô cũng không muốn cậu đưa về, cho dù khi ăn cơm hai người ở chung cũng không tệ lắm.
Trong lúc Đường Nhất Hàng đang do dự, Mạc Vân Quả đã rời đi.
Chờ đến khi Đường Nhất Hàng đi thanh toán mới phát hiện ra rằng thì ra Mạc Vân Quả đã trả xong rồi.
Trong một khắc kia, trong lòng Đường Nhất Hàng cũng không nói rõ là tư vị gì.