Edit: Linhlady
Ánh mắt Mạc Vân Quả sáng lên, ngón tay lướt trên bàn phím liên tiếp vang lên tiếng lạch cạch, cô trực tiếp xâm nhập hồ sơ quốc gia, tìm được rào liệu của vị kia.
Sau đó trong một loạt tư liệu được ghi chép lại, cô phát hiện vì này sau khi đi từ trấn Lâm Sương về, lần đi về đó hắn không hề nói gì đến việc cỗ vũ đi du lịch……
Cái này vừa xem đã thấy kì lạ, mười lăm năm trước cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?
“Tiểu Quả Quả, có khi nào có người lấy đi bảo vật của trấn Lâm Sương hay không, cho nên người ở trong trấn nhỏ mới bài xích người ngoài như vậy?”
Phòng phát sóng trực tiếp có người nói ra một câu như thế, thành cô hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
“Bảo vật? Có thể là bảo vật gì đây?”
“Ta cũng tò mò vấn đề này 233333333333”
“Ta cảm thấy vị lãnh đạo kia cũng thật kỳ quái, nhất định đã viết cái gì đó?”
“Ta cũng cảm thấy hắn biết cái gì đó, nếu không đi hỏi một chút?”
“Đúng vậy, chúng ta có thể đi hỏi một chút á!”
Mạc Vân Quả nhìn đến nơi này lắc đầu nói: “Vị lãnh đạo này đã qua đời năm năm trước rồi.”
“A, lần này manh mối lại bị chặt đứt.”
“Phốc, tốt thôi ╮(╯▽╰)╭”
“Xem ra chỉ có thể một lần nữa nghĩ cách.”
“Yên lặng chờ đợi các đại thần tiếp tục trinh thám……”
“Ngang nhau thôi……”
Mạc Vân Quả:……
Mạc Vân Quả nghĩ nghĩ, ở phòng phát sóng trực tiếp nói: “Nếu không chúng ta đi xem thi thể đi? Nói không chừng có thể phát hiện cái gì thì sao.”
“Cái chủ ý rất hay, cái chủ ý này rất!”
“Đúng vậy! Còn có thi thể! Ta thiếu chút nữa quên mất!”
“Có câu nói nói như thế nào nhỉ? Người sống sẽ nói dối, nhưng người chết sẽ không.”
“Việc này không nên chậm trễ, tiểu Quả Quả chúng ta đi tìm Nhạc Sơn đi ~”
Mạc Vân Quả gật đầu, sau đó đứng lên đi tới phòng pháp y, nhất định Nhạc Sơn cũng đang ở đó.
Mạc Vân Quả nhanh chóng đi tới nơi, Nhạc Sơn đang ngắm nghía đồ trong tay.
Mạc Vân Quả đi qua đi hỏi: “Phát hiện cái gì sao?”
Nhạc Sơn buông đồ trong tay, lắc đầu nói: “Vẫn không có phát hiện gì.”
Mạc Vân Quả gật đầu, mang bao tay nhìn thi thể.
Đây là thi thể của người chết cuối cùng, đứa bé đã bị lấy ra, chắc hẳn đang được để ở nơi khác.
Thân thể người chết cực kỳ dữ tợn, gióng như dùng hết sức bình sinh để giãy dụa.
Mạc Vân Quả rũ lông mi xuống, tỉ mỉ quan sát.
Trong cơ thể ngũ tạng lục phủ an an ổn ổn nằm đúng vị trí của nó, hung thủ giống như chỉ muốn mổ bụng ra, cũng không có ý nghĩ gì khác.
Nhạc Sơn nhìn Mạc Vân Quả quan sát thi thể, vỗ vỗ nàng bả vai nói: “Mười mấy thi thể trước cũng bị mổ ra thế này, bị mổ ra, sau đó chính là như vậy.”
Mạc Vân Quả gật đầu, không trả lời Nhạc Sơn nói.
“Tiểu Quả Quả, ngươi cẩn thận xem lại vị trí trái tim của người chết, ta thấy có chút kỳ lạ.” Phòng phát sóng trực tiếp có người nói một câu.
Mạc Vân Quả nửa cong eo, cẩn thận hướng tới trái tim nhìn lại.
Trái tim ở trạng thái không bình thường, hẳn là tử vong trong tình trạng hoảng sợ.
Bởi vì thời gian tử vong đã vượt quá mười hai giờ, hơn nữa trái tim vẫn luôn lộ ở trong không khí, đã có chút mùi, hơn nữa màu sắc cũng chuyển sang thâm tím.
Mạc Vân Quả chớp chớp mắt, dùng tay nhẹ nhàng ấm lên tim.
Cô tỉ mỉ nhìn, nhìn vị trí bên trong, phát hiện ra một vết cắt rất nhỏ.
Mạc Vân Quả ý bảo Nhạc Sơn lại đây xem, Nhạc Sơn đi lại gần cũng thấy được.
“Đây…… đây sao có thể?” Nhạc Sơn kinh ngạc nhìn cái vết cắt kia.
----------
Edit: Trong quá trình edit, bản edit của mình khá nhiều lỗi chính tả, câu từ,... Nên mong mọi người thông cảm( các bạn thích sự hoàn hảo, ám ảnh cưỡng chế sẽ hơi khó chịu) mình edit một mình nên full một thế giới hoặc một quyển mình mới beta lại, nên các bạn đọc sau sẽ được đọc bản hoàn chỉnh hơn, thiệt cho các bạn đọc bây giờ. Cũng cảm ơn các độc giả đã nhắc lỗi edit của mình, cảm ơn các bạn đã là động lực có mình lết tới tận giờ, tâm sự một chút để có ít động lực edit tiếp 😊