Edit: Linhlady
Thật ra rừng rậm Sưng Mù còn có một cái tên nữa, gọi là “Rừng rậm tử vong”.
Đại đa số mọi người chỉ thám hiểm ở bên ngoài rừng không dám tiến sâu vào trong, hiện giờ Mạc Vân Quả cùng Angus đã đi tới gần trung tâm rừng rậm.
Ở chỗ này, đã có huyễn thú thật hung hãn, chúng nó linh trí, cũng có ý thức lãnh địa của mình.
Mạc Vân Quả cùng Angus mới vừa bước vào một chỗ, luôn cảm thấy nơi này yên tĩnh tới đáng sợ.
Rõ ràng gió thổi cỏ lay, rồi lại tràn ngập một loại yên tĩnh tử vong.
Mạc Vân Quả đề cao cảnh giác, Angus lại là dáng vẻ không chút để ý.
“Lại nói tiếp, cao thủ đều nhàn nhã như vậy sao?”
“Không có biện pháp, không phải có câu nói nói như vậy sao? Khi có thực lực bày trước mặt, tất cả đều không là gì cả ~”
“Chậc, Angus chắc là người mạnh nhất thế giới này đi?”
“Cũng không nhất định, ta tin tiểu Quả Quả nhà ta nhất định có thể mạnh ngang Angus! ( nắm tay! )”
“Ta cũng cảm thấy như vậy 233333333333”
“Nơi này an tĩnh như vậy, nhất định có quái vật khổng lồ, không biết ăn ngon không ( tư lưu )”
“Phốc, lầu trên ngươi cái đồ tham ăn này!”
“Ngươi dám phủ nhận tiểu Quả Quả nhà ta không phải cũng nghĩ như vậy sao?”
Mạc Vân Quả:……
Tốt thôi, cô quả đúng là nghĩ như vậy, trải qua hơn phân nửa tháng, cô không chỉ tăng thực lực, đối với huyễn thú ở thế giới này…… Thịt cũng có nhận thức mới.
Ân…… Nướng vẫn khá tốt ăn!
Khi đang nghĩ như vậy Mạc Vân Quả đột nhiên đứng yên, giống như phát hiện ra cái gì đó.
Mà lúc này, hoàn cảnh xung quanh cũng có biến hóa.
Xung quanh vốn dĩ là cây cô, không biết từ khi nào đã biến thành một căn nhà hiện đại màu trắng, liếc mắt nhìn lại, ngoại trừ màu trắng vẫn là màu trắng.
Mạc Vân Quả đứng ở trong không gian phòng, trước mặt cô là một đồ vật như bàn giải phẫu.
Trên bàn còn có một người đang nằm, toàn thân hắn không mảnh vải, sắc mặt tái nhợt, sớm đã không có hô hấp.
Ở bên người hắn còn bày một loạt công cụ giải phẫu, còn có các loại dụng cụ phức tạp, lại nhìn sạc bên cạnh, là một máy tính, phía trên hiện lên số liệu phức tạp, không ngừng chạy.
“Ơ? Kỳ quái, nơi này là chỗ nào?”
“Ơ? Không phải ở rừng Sương Mù sao? Sao lại tới nơi này rồi?”
“Ta cũng cảm thấy thật kỳ quái!”
“Tiểu Quả Quả, chuyện gì xảy ra vậy?”
“Ảo cảnh.” Mạc Vân Quả nhìn chằm chằm người đàn ông nằm trên bàn giải phẫu, đôi mắt chớp cũng không chớp một cái, liền như vậy nhìn, lại không hề có động tác gì.
“Hả? Ảo cảnh? Kỳ quái, nếu như là ảo cảnh của tiểu Quả Quả, sao chúng ta lại xem được?”
“Chúng ta có thể nhìn thấy không phải chứng minh một vấn đề sao? Kẻ chế tạo ra ảo cảnh này, là một huyễn thú có tinh thần rất cường đại.”
“Loại ảo cảnh này ngay cả chúng ta cũng có thể nhìn thấy, chứng minh trình độ của ảo cảnh này có khả năng chiếu ra nội tâm của tiểu Quả Quả nội, tiểu Quả Quả hẳn là tin ảo cảnh trước mắt đi?”
“Sao có thể? Tiểu Quả Quả không phải nói đây là ảo cảnh sao? Nếu biết là ảo cảnh, sao có thể còn sẽ tin tưởng?”
“Vậy ngươi giải thích như thế nào về việc tiểu Quả Quả còn đang trong ảo cảnh? Nếu xuyên qua ảo cảnh, như vậy ảo cảnh nên biến mất mới đúng vậy!”
“Nói như vậy cũng có đạo lý……”
“Kỳ quái, noi này dường như chúng ta đã thấy qua rồi, nơi này là chỗ nào nhỉ?”
“Đúng á! Ta chính là một đường đi theo tiểu Quả Quả tới, chưa từng gặp qua phòng này!”
“Tiểu Quả Quả, nơi này là chỗ nào?”
Edit: Ách, đi hơn 700 chương tác giả mới hé lộ cốt chuyện chính, tôi mệt tâm quá..