Edit: Linhlady
Lúc này trong khu giao dịch ngầm, Cách La Phu, Mã Mễ, Nhĩ Tư, còn có Dorothy cùng bạn trai cô nàng đứng cùng một chỗ, mà trước mặt bọn họ, có một người đàn ông nửa quỳ trên đất đang hộc máu.
Người đàn ông tóc rất dài, gần như che khuất phân nữa khuôn mặt hắn ta.
Ánh mắt Mã Mễ phức tạp nhìn người đàn ông, trên người cô có một ít miệng vết thưng nhỏ, nhưng lại không ngừng chảy máu.
Nhưng mà cô ấy lại không có tâm tư đi quản vết thương trên người mình, mà nhìn sang Cách La Phu đang đứng thất thần bên người, theo bản năng vuốt vuốt chiếc nhẫn trên ngón út.
Ngay vừa rồi khi Auguste ra đòn chí mạng nhắm vào Cách La Phu, cô ấy tận mắt chứng kiến chiếc nhẫn trên tay đeo ở ngón trỏ của Cách La Phu tản ra áng sáng lóa mắt, ngăn cản đòn công kích kia.
Auguste cũng bị ánh sáng màu trắng kia làm bắn ra ngoài, thậm chí còn bị thương, hơn nữa nhìn dáng vẻ còn thương không nhẹ!
Mã Mễ nhớ tới Mạc Vân Quả, lại theo bản năng sờ sờ khuôn mặt mình, cô gái nửa đường mới nhập tiểu đội kia, không biết là thần thánh phương nào, cô ấy muốn làm cái gì?
Mã Mễ còn nhớ thời điểm khi cô ấy uống viên thuốc mà Mạc Vân Quả đưa, một nửa xấu xí vốn bám trên mặt cô ấy biến mất không thấy bóng dáng, lộ ra diện mạo nguyên bản của mình.
Cách La Phu trong lòng cũng có chút kinh ngạc, nhưng so với những người khác, sự king ngạc của anh ta không tính là cái gì.
Một người khác bạn của Dorothy đã ngốc lăng từ lâu, như vậy mới có thể nói tâm lý tiếp nhận của Cách La Phu đã rất tốt rồi.
Auguste chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt màu xanh không khác Mã Mễ là bao.
Hắn ta lau lau máu trên khóe miệng, chậm rãi đứng lên, cũng mặc kệ những người khác nghĩ như thế nào, cứ như vậy nhìn chằm chằm Mã Mễ.
Mã Mễ nao nao, đối mắt với ánh mắt của hắn ta lại cảm thấy quen thuộc như vậy, nhưng mà.
Nhưng mà, vậy thì thế nào đây?
Trên thế giới này không có thuốc hối hận, những chuyện đó đã trôi qua từ lâu, cảm tình của cô ấy dành cho hắn ta đã sớm bị thời gian làm tiêu tan không còn một mảnh.
Nghĩ đến đây, khuôn mặt hàng năm không có biểu tình đột nhiên mở một nụ cười, nhưng nụ cười này nhìn sao cũng thấy chua xót.
Thân thể Auguste cứng đờ, trong mắt hắt ta xẹt qua một tia thống khổ, nhưng lại vẫn như cũ không dời ánh mắt đi.
Nếu có thể nói, hắn ta hy vọng năm đó chuyện kia không xảy ra, nhưng hắn ta biết, không có khả năng, tất cả đều không thể.
Hắn ta đã mất cô ấy một lần, nhưng lúc này, chỉ cần hắn ta chưa chết, hắn ta sẽ không buông tay cô ấy ra.
Nhưng hắn ta lại xem nhẹ sự nhẫn nại của mình, khi thấy cô ấy dán lại gần nói chuyện với người đàn ông kia, hắn ta vẫn ghen ghét……
Lúc này Mạc Vân Quả cảm giác được vòng bảo hộ cô đưa cho bọn họ bị mở ra, chuyện này chỉ có một loại khả năng, đó chính là bọn họ có nguy hiểm!
Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua Tinh Nghiêu dương dương tự đắc, xoay người chuẩn bị rời đi.
“Ngươi đi đâu?” Tinh Nghiêu ngăn Mạc Vân Quả lại.
“Ta có việc muốn đi Nguyệt tinh.” Mạc Vân Quả không quay đầu lại, nhấc chân lên muốn đi, nhưng một giấy sau đó cô phát hiện căn bản không thể nhấc nổi chân.
Tinh Nghiêu bay đến trước mặt Mạc Vân Quả, trên mặt là rõ ràng đắc ý.
“Mang cả ta đi.”
Mạc Vân Quả nhìn Tinh Nghiêu, một đôi mắt tối tăm cứ như vậy nhìn thẳng vào Tinh Nghiêu, làm thân thể Tinh Nghệu run run.
Nó cẩn thận liếc Mạc Vân Quả một cái, trong lòng có vài phần ảo não, không phải nói Mạc Vân Quả bị cướp đoạt lực lượng, lại còn bị tiêu trừ ký ức đánh tới vị diện cấp thấp rồi sao? Như thế nào cảm giác vẫn đáng sợ như vậy?
Tinh Nghiêu ho nhẹ một tiếng, mang theo một tia ngạo kiều nói: “Ta đưa ngươi đi cho khỏe.”