Edit: Linhlady
Đây là quá trình mà mỗi một thế giới đều cần thiết phải trải qua, phá rồi mới lập, chỉ có trải qua kiếp nạn, mới có thể làm cho cả thế giới thăng hoa.
Thỏ Manh thở dài một hơi, tiếp tục nói: “Nhưng mà……”
Thỏ Manh còn không nói xong, Mạc Vân Quả liền đánh gãy lời nói của nó.
“Đậy không chỉ là kiếp nạn của thế giới này.” Mạc Vân Quả dừng một chút, “Đây kiếp nạn của toàn bộ vũ trụ.”
Thỏ Manh nghe được lời này, lập tức liền trầm mặc xuống dưới, không biết suy nghĩ cái gì.
Khi Mạc Vân Quả trở lại biệt thự, Thỏ Manh cũng đã biến mất, không biết đi nơi nào.
Tới lúc chạng vạng, đoàn người Nghiêm Khắc Liệt trở lại, đồng thời đứa bé kia cũng mang một nhóm người lại đây.
Mạc Vân Quả trực tiếp nói với Nghiêm Khắc Liệt: “Tôi tìm cho anh một đám người làm.”
Y đánh giá đám người này, ai, đều là đám trẻ choai choai, thoạt nhìn thật đáng thương.
Nghiêm Khắc Liệt lại trộm nhìn thoáng qua Mạc Vân Quả, trong lòng nghĩ vị này còn rất có tình thương?
Mạc Vân Quả sau khi nén đám trẻ cho Nghiêm Khắc Liệt cũng không thèm quản, cô trực tiếp đến khi hàng, đem kho hàng lấp đầy.
Đến nỗi việc khác, Nghiêm Khắc Liệt sẽ phụ trách.
Nhiệm vụ của cô, chính là khi y yêu cầu đồ ăn, cô cung cấp đủ mà thôi.
Nghiêm Khắc Liệt là một người có năng lực, y nhanh chóng sắp xếp việc cho đám người đó, đương nhiên, có đồ ăn cũng là việc không thể thiếu.
Bởi vì lúc trước Mạc Vân Quả đã nói với y, cô cái gì cũng sẽ không quản, cho nên Nghiêm Khắc Liệt cũng không nói cho Mạc Vân Quả hôm nay bọn họ đã đi làm cái gì.
Mạc Vân Quả sớm về tới phòng, sớm nghỉ ngơi, phòng phát sóng trực tiếp cũng đúng lúc đóng cửa.
“Ý của em là, bọn họ đã xâm lấn phòng phát sóng trực tiếp của em?”
Hiên Viên Tu mày nhíu lại, làm người nhịn không được muốn vuốt phẳng mày kia.
Mạc Vân Quả gật gật đầu nói: “Ừm, hôm nay phòng phát sóng trực tiếp có người ở cố ý mang tiết tấu.”
“Ừm, anh thấy được.” Hiên Viên Tu gật đầu, hắn tùy thời đều nhìn phòng phát sóng trực tiếp, tự nhiên cũng thấy được một hồi nổi sóng ầm ĩ kia.
Hiên Viên Tu đột nhiên gợi lên khóe miệng, cười đến có chút ác liệt.
“Cho dù bọn họ xâm lấn thì làm được gì? Bọn họ cái gì cũng làm không được.”
Đúng vậy, từ khi hắn cố tình cải tạo qua phòng phát sóng trực tiếp, cũng không phải để những người đó có thể thay đổi gì đó.
Hiên Viên Tu nhướng mày, lập tức đem Mạc Vân Quả ôm trong lòng ngực.
“Em an ủi?” Tất cả tự tin anh có, kiêu ngạo, tự tôn, đều đến từ chính em.
Mạc Vân Quả hơi hơi sửng sốt, ôm Hiên Viên Tu.
“Thật xin lỗi.” Cô lẩm bẩm nói.
Tay Hiên Viên Tu ôm Mạc Vân Quả bỗng nhiên chặt lại, hắn thấp giọng nói: “Giữa anh và em, cần gì câu xin lỗi?”
Mạc Vân Quả không tiếng động thở dài một hơi nói: “Ký ức của em còn chưa khôi phục hoàn toàn, về chi tiết chuyện năm đó, như thế nào em cũng nghĩ không ra.”
Hiên Viên Tu xoa xoa đầu Mạc Vân Quả nói: “Không quan hệ, nghĩ không ra cũng không có quan hệ, anh sẽ vẫn luôn ở cạnh em.”
“Ừm, em biết.” Em vẫn luôn đều biết, anh ở bên cạnh em.
“Thân Thân, muốn anh đi cảnh cáo bọn họ một chút không?” trong giọng nói của Hiên Viên Tu mang theo một tia tàn nhẫn, dám động người của hắn, cũng không ước lượng một chút phân lượng của bản thân!
Mạc Vân Quả bỗng nhiên cười nói: “Anh vẫn còn mang danh tội nhân đấy.”