Sau khi Mạc Vân Quả đóng cửa phòng phát sóng trực tiếp, cô cùng Hiên Viên Tu đồng thời xuất hiện ở không gian u ám.
Đây là tất cả khởi điểm, nhưng lại không phải tất cả chung điểm.
Đoàn Tử phiêu đãng ở không trung, so với thân hình mập mạp lúc trước, hiện tại nhìn có chút gầy yếu, nhưng vẫn đáng yêu như cũ.
Đoàn Tử cắn ngón tay của mình, nhìn về phía Mạc Vân Quả, trong mắt toát ra cảm xúc không thuộc về hệ thống.
"Ký chủ......"
Nó mang theo một tia ủy khuất cùng không nỡ, đáng thương vô cùng nhìn Mạc Vân Quả.
Mạc Vân Quả nhấc tay sờ sờ đầu của nó nói: "Chúng ta còn sẽ gặp lại."
Đoàn Tử lại nhìn thoáng qua Hiên Viên Tu, chỉ thấy hắn khẽ gật đầu, trong lòng Đoàn Tử lúc này mới an tâm.
Tay nhỏ nó vung lên, màn hình điều khiển vốn có biến thành dáng vẻ khác.
Chỉ thấy trên mặt hiển thị: Tiến độ nhiệm vụ trăm phần trăm.
Đến tận đây, tác dụng của nó cũng kết thúc.
Nhưng mà ký chủ nói, bọn họ còn sẽ gặp lại, như vậy có phải có nghĩa là, nó còn có công dụng khác?
Đoàn Tử không biết, nhưng nó nghĩ, hẳn là như vậy.
Làm một hệ thống, nó sở dĩ ra đời chính là vì phục vụ ký chủ, hiện giờ ký chủ đóng cửa phòng phát sóng trực tiếp, nhiệm vụ cũng hoàn thành, ký chủ cũng có thể không cần nó.
Hệ thống không còn tác dụng, là phải bị tiêu hủy.
Mắt to của Đoàn Tử chớp chớp, nó không hiểu được tình cảm của nhân loại, nhưng nó luyến tiếc ký chủ trước mặt.
Tuy rằng ký chủ thường xuyên lạnh như băng, rất ít nói chuyện, nhưng nó thích ký chủ, không có lý do thích ký chủ.
Mạc Vân Quả dường như đã nhận ra cảm xúc của Đoàn Tử, cô giống như trước kia lại chọc chọc bụng Đoàn Tử nói: "Ta bảo đảm, chúng ta sẽ gặp lại."
Đoàn Tử cắn ngón tay, gật gật đầu.
Nó ẩn ẩn biết, ký chủ hẳn muốn đi làm một việc rất quan trọng, nhưng thành công hay không, nó không biết.
Đoàn Tử thậm chí cảm thấy, ký chủ cũng không biết sẽ thành công hay không, nhưng cô vẫn muốn đi thực hiện nó.
"Ừm, ngủ một giấc đi, sau khi tỉnh lại, sẽ nhìn thấy ta."
Mạc Vân Quả nói, chọc Đoàn Tử, lực lượng cũng nhẹ xuống.
Đoàn Tử nhắm hai mắt lại, toàn bộ thân thể trở nên khinh phiêu phiêu, nó chậm rãi nằm trong lòng bàn tay Mạc Vân Quả.
Lúc này Đoàn Tử, cũng chỉ nhỏ bằng nửa bàn tay Mạc Vân Quả mà thôi.
Mạc Vân Quả ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hiên Viên Tu, há miệng nói: "Chúng ta có thể gặp lại, đúng không?"
Cô như đang hỏi Hiên Viên Tu, nhưng càng nhiều, lại càng như đang hỏi chính mình.
Hiên Viên Tu gật gật đầu, trong mắt tràn đầy kiên định.
"Ừ, nhất định có thể!"
Mạc Vân Quả cong môi cười, cô thu Đoàn Tử lại, sau đó nhẹ nhàng vung tay lên, không gian u ám rách ra.
Đây lực lượng của cô, phá vỡ thời không, hủy thiên diệt địa.
Mạc Vân Quả xé rách thời không lại lần nữa đi tới thế giới tu chân kết hợp công nghệ cao, cô còn nhớ Nhậm Chỉ An còn chưa giải quyết.
Nhậm Chỉ An là người Ngân Nguyệt phái tới, tuy rằng nhìn qua yếu đuối mong manh, nhưng là ai cũng không biết Ngân Nguyệt rốt cuộc có cho cô nàng đồ gì hay không, một ít đó có thể tổn thương cô cùng Hiên Viên Tu, cô sẽ không mặc kệ người như vậy tồn tại, bất kể là cô hay Hiên Viên Tu, đều không thể lại lần nữa chịu tổn thương......
Trên thực tế, chuyện Mạc Vân Quả lo lắng thật sự vẫn có đạo lý.
Nhậm Chỉ An làm người bị lựa chọn, đương nhiên sẽ có điểm đặc thù, nói cách khác, cô nàng cũng không có khả năng ở trong ngàn ngàn vạn vạn chủ kênh trổ hết tài năng.