Giọng nói của Diệp Hành có chút thấp, nhưng lại kiên định truyền tới tai Hiên Viên Tu.
Ánh mắt Hiên Viên Tu tối sầm lại, cũng không trả lời câu hỏi của Diệp Hành.
Đối với Diệp Hành mà nói, đã có lúc y không tìm thấy chính mình, hiện tại y đã tìm được chính mình, đáng tiếc y sẽ không phải là y.
Diệp Hành cười, thảm đảm như vậy, lại ôn nhu như vậy.
"Anh phải chiếu cố hắn thật tốt."
Diệp Hành biết, Hiên Viên Tu là chủ thể, nói cách khác lúc trước y không bị đánh vào vực sâu hắc ám, nơi đó là chỗ có thể cắn nuốt linh hồn.
Y chủ là một phần linh hồn nhỏ yếu, nhưng Hiên Viên Tu hoàn chỉnh lại không thể thiếu y.
Hợp thành nhất thể lại nói dữ dội mà đơn giản, nhưng chân chính cho đến lúc này, y lại nên đối mặt như thế nào?
Diệp Hành lưu luyến nhìn thoáng qua căn phòng Mạc Vân Quả đang ở, sau đó nói với Hiên Viên Tu: "Chúng ta bắt đầu đi, tôi không muốn cô ấy thấy bộ dáng chật vật của mình."
Nói tới đây, y lại cưỡi khẽ một tiếng.
Dáng vẻ chật vật của y, Tiểu Quả Quả làm sao lại chưa từng thấy đây?
Hiên Viên Tu nhấp nhấp miệng, hắn nhìn về phía Diệp Hành, trầm giọng hỏi: "Cậu thật sự nghĩ kỹ rồi sao?"
"Ừ, nghĩ kỹ rồi." Diệp Hành nhàn nhạt nói.
Nét mặt y đã không còn vẻ tùy ý như trước, trên khuôn mặt kia không biết từ khi nào đã sớm có thêm vẻ u sầu, thật nhạt, nhưng trước sau lại không tan biến.
"Được." Hiên Viên Tu thấp giọng nói, giống như sợ Mạc Vân Quả nghe thấy.
Lại nói tiếp, hợp thành nhất thể chuyện này nói đơn giản cũng đơn giản, nói khó cũng khó.
Khi hai người không có tâm bài xích, như vậy hợp thành nhất thể sẽ rất đơn giản.
Nhưng chỉ cần một bên thoáng có tâm bài xích, như vậy cái quá trình này sẽ dị thường thống khổ, hơi vô ý sẽ có khả năng vạn kiếp bất phục.
Diệp Hành nhìn về phía Hiên Viên Tu, môi mỏng khẽ mở.
"Tôi cần phải làm gì không?"
Hiên Viên Tu lắc đầu, xem như trả lời vấn đề Diệp Hành.
Diệp Hành cũng nhàn nhạt gật đầu, y nhắm mắt lại, chờ đợi bị tiêu diệt tại thế gian.
Đúng vậy, đối với y mà nói, cùng Hiên Viên Tu hợp thành nhất thể, một lần nữa trở về bên trong bản thể, kỳ thật tương đương với việc y chưa từng xuất hiện ở thế gian này, y sẽ vĩnh viễn biến mất trong thiên địa.
Sẽ không có kiếp sau, cũng không tồn tại ở kiếp này.
Tất cả mọi chuyện, đều tựa như một giấc mộng.
Ở trong mơ, y cái gì cũng không có lưu lại, mà giấc mơ này, sẽ theo y biến mất vĩnh viễn không tỉnh lại.
Hiên Viên Tu giơ lên tay, một đạo ánh sáng bao phủ hai người.
Hiên Viên Tu đi tới ý thức hải của Diệp Hành, ý thức hải của Diệp Hành chủ có một chùm sáng nhỏ.
Hiên Viên Tu đi qua, vươn tay sờ hướng chùm sáng kia.
Trong chùm sáng, chủ toàn là Mạc Vân Quả.
Có dáng vẻ khi cô mỉm cười, có dáng vẻ ngốc ngốc, cũng có dáng vẻ khi cô, có nàng ngốc ngốc bộ dáng, cũng có khi cô bá khí trắc lậu......
Nơi này có tất cả dáng vẻ của Mạc Vân Quả, từ khoảng khắc đầu tiên khi y thấy, liền chú định y sẽ vĩnh viễn hãm sâu trong thế giới của cô, vĩnh viễn không thể thoát ra.
Chùm sáng khi tiếp xúc với Hiên Viên Tu, lập tức liền dung nhập vào ý thức hải của hắn.
Đến tận đây, ý thức hải của Diệp Hành chỉ còn lại trống rỗng.
Hiên Viên Tu thấp thấp thở dài một hơi, thế gian này người si tình nhiều như vậy?
Hiên Viên Tu phóng chính mình, chậm rãi đem linh hồn của mình cùng linh hồn của Diệp Hành kết hợp.
+
Quá trình này dị thường bình tĩnh tự nhiên, tự nhiên đến mức thật giống như họ chưa bao giờ tách ra.
Thật giống như Hiên Viên Tu trước sau là Hiên Viên Tu, căn bản Diệp Hành không tồn tại......