Ngân Nguyệt đem Lục Huy vứt tới một vị diện cấp thấp, sau đó cứ như vậy ngồi ở phòng hội nghị, không biết suy nghĩ cái gì.
Hắn ta vô cùng rõ ràng, Mạc Vân Quả cùng Hiên Viên Tu chung quy sẽ tìm tới hắn ta.
Đến nỗi là khi nào, hắn ta cũng không vội.
Có cái gì gấp gáp đâu? Nhiều năm như vậy qua đi, có một số việc, chung quy cần phải giải quyết.
Khi Mạc Vân Quả cùng Hiên Viên Tu đi vào này gian phòng họp, Ngân Nguyệt đoan chính ngồi ở chỗ kia.
Vị trí hắn ta ngồi, thình lình chính là vị trí năm đó Thiên Khải ngồi.
Hắn ta nửa cúi đầu, mái tóc bạc che khuất phân nửa khuôn mặt hắn.
Có lẽ nhận thấy được Mạc Vân Quả cùng Hiên Viên Tu tới, hắn ta chậm rãi ngẩng đầu lên, chỉ lộ ra một con mắt.
Đôi mắt hắn ta cũng màu bạc, nếu đơn thuần nhìn vào, đôi mắt hắn ta xán lạn vô cùng, giống như sao trời.
Đáng tiếc đó là, cặp mắt kia, quá nhiều tạp chất cùng âm u, áp chế phá hư mất phần tốt đẹp kia.
Mạc Vân Quả đứng ở đầu này, Ngân Nguyệt ngồi ở bên kia, Hiên Viên Tu đứng ở phía sau Mạc Vân Quả, bảo hộ cô.
"Các người tới."
Ngân Nguyệt nhàn nhạt nói, hắn ta liếc qua Hiên Viên Tu, lộ ra một nụ cười tàn nhẫn.
Mạc Vân Quả nhìn Ngân Nguyệt gần ngay trước mắt, cô còn nhớ thời điểm bọn họ mới ra đời, tuy rằng mọi người đều không có tình cảm nhân loại, nhưng cũng coi như tường an không có chuyện gì.
Nhưng vì sao sau khi có được tình cảm nhân loại, bọn họ liền biến thành như vậy?
Ánh mắt Mạc Vân Quả lấp lóe, mím môi.
"Tôi đã chờ các người thật lâu."
Ngân Nguyệt đột ngột cười một tiếng, làm phòng họp trống trải có vẻ quỷ dị.
Hiên Viên Tu hiển nhiên không muốn cùng Ngân Nguyệt nhiều lời thêm, hắn đứng ở phía sau Mạc Vân Quả, trầm giọng nói: "Muốn đánh thì đánh!"
"A......"
Ngân Nguyệt cười nhẹ một tiếng, cùng lúc đó, toàn bộ phòng họp đột nhiên đã xảy ra biến hóa long trời lở đất.
Tất cả vốn có biến thành một mảnh hắc ám, ba người đứng giữa không trung, chính là ba người Mạc Vân Quả.
Trên người Ngân Nguyệt tán ra ngân quang nhàn nhạt, ánh mắt hắn ta âm u, hắn ta không nói một lời, bay thẳng về phía Mạc Vân Quả công kích.
Ngân Nguyệt biết, Mạc Vân Quả là uy hiếp của Hiên Viên Tu, hắn nhất định sẽ không làm Mạc Vân Quả bị thương.
Nhưng là lúc này, hắn ta có thể nhân cơ hội......
Ngân Nguyệt khóe miệng ngậm một cười tàn nhẫn, trong đầu hiện lên vô số ý niệm.
Hiên Viên Tu đích xác sẽ không làm Mạc Vân Quả bị thương, bất kể là hiện tại hay thờ lai, hắn đều đứn trước cô, vì cô che bắng che mưa.
Ngân Nguyệt công kích tấn mãnh hữu lực, chỉ thấy một đạo ngân quang xẹt qua, nháy mắt đi tới trước mặt Mạc Vân Quả.
Hiên Viên Tu cười lạnh một tiếng, phất tay chặn công kích của Ngân Nguyệt.
"Lúc này mới bao lâu không gặp, ngươi cũng chỉ có một chút năng lực như vậy?"
Hiên Viên Tu mở miệng châm chọc, hắn biết, Ngân Nguyệt luôn luôn là kẻ chịu không nổi k1ch thích.
Ngân Nguyệt đối với châm chọc của Hiên Viên Tu chỉ cười lạnh một tiếng, cũng không nói cái gì.
Công kích càng thêm mãnh liệt về phía Mạc Vân Quả, trong nháy mắt Mạc Vân Quả xuất hiện phía sau Ngân Nguyệt.
Ngân Nguyệt nhanh chóng phản ứng lại, tránh thoát công kích của Mạc Vân Quả.
"Người phụ nữ Tần Du kia đem lực lượng cho ngươi?"
Ngân Nguyệt đột nhiên nói, hắn ta cảm giác được lực lượng của Mạc Vân Quả có hơi thở quen thuộc.
"A...... Người phụ nữ kia cũng ngốc."
Ngân Nguyệt nói tới đây, trong mắt xẹt qua một tia ngoan độc, hắn ta thật sự hối hận không có giết cô ấy!
Hiên Viên Tu cùng Mạc Vân Quả hai tương công kích tới chỗ Ngân Nguyệt, nhưng đều bị hắn ta chặn lại.