Đứa bé bĩu môi nói: "Gia hỏa kia thân thể từng ràng buộc ở đây, sau đó ta bắt chước thần hồn của hắn, nơi này vốn dĩ chính do ta khống chế, ngươi không nhận thấy được cũng là chuyện bình thường."
Mạc Vân Quả nhìn đứa bé trước mặt, càng dùng sức thêm một phần.
"Vì sao?"
Đứa bé càng thêm ủy khuất, nó ngẩng đầu, đáng thương vô cùng nhìn Mạc Vân Quả.
"Ta một mình thật sự nhàm chán, muốn tìm ngươi chơi chơi, hơn nữa, ngươi còn không có nói cho ta người yêu cuối cùng là cái gì đâu?"
Nói xong lời cuối cùng, trong mắt đứa bé rõ ràng hiện lên một tia khát vọng.
Mạc Vân Quả nghe này, nhẹ nhàng cười.
"A...... Như vậy à......"
Đứa bé nhìn Mạc Vân Quả cười như vậy, không biết vì cái gì, lại có một loại dự cảm bất không tốt.
"Chỉ là thật đáng tiếc, ta muốn đi tìm hắn......"
Mạc Vân Quả vừa dứt lời, dưới chân cô xuất hiện một pháp trận kỳ quái.
Đứa bé vừa thấy pháp trận quen thuộc, hoảng sợ dịch đến bên kia.
"Đều là kẻ điên, đều là kẻ điên......"
Dứa bé lắc đầu, nhanh chóng biến mất ở trong bóng tối.
Mạc Vân Quả nhắm mắt lại, trên người cô quần áo sớm đã biến mất vô tung vô ảnh, tóc không gió tự lay.
"Lấy thân là môi, lấy huyết vì dẫn, bài trừ tất cả vật chắn......"
Hồng quang trên người Mạc Vân Quả càng thêm đại thịnh, cả khoảng tối này bị ánh sáng tràn ngập.
"Phá!"
Khi Mạc Vân Quả nói ra câu này, hắc ám liền nháy mắt bị phá khai.
Bên trong vũ trụ, một mạt hồng quang từ 3000 thế giới thoảng qua, nhanh tới nỗi khiến người ta không kịp thấy.
Chỉ là một cái hô hấp, Mạc Vân Quả đã xuất hiện bên trong chiến trường.
Lúc này trên người Ngân Nguyệt cùng Hiên Viên Tu sớm đã đầy thương tổn, những bết thương này không có cách bào thay đổi, không cách nào chữa khỏi.
Lúc này Mạc Vân Quả xuất hiện ở trạng thái linh hôn, thân thể của cô, vừa rồi lúc ấy đã bị hủy diệt, giống như Hiên Viên Tu đã từng.
Hiên Viên Tu vừa thấy trạng thái Mạc Vân Quả lúc này, ánh mắt trong nháy mắt biến hồng.
Hắn nhìn Ngân Nguyệt ánh mắt mang theo sát ý thấu xương, nhưng khi Ngân Nguyệt nhìn đến Mạc Vân Quả như vậy làm vẻ ta đây, cười đến vô cùng càn rỡ.
Ngay sau đó, hắn ta liền bị Hiên Viên Tu xỏ xuyên qua trái tim.
Đó là đòn trí mạng của Hiên Viên Tu, một đòn trí mạng này không có cách nào tránh thoát.
Tươi cười trên mặt Ngân Nguyệt vẫn như cũ không có rút đi, trong mắt hắn ta tràn đầy bóng tối, tối sâu không thấy đáy.
Ở một khắc cuối cùng khi thân thể hắn ta tiêu tán, từ trong khóe mắt rớt ra một giọt nước mắt, nhưng rất nhanh biến mất ở trong vũ trụ, thật giống như chưa bao giờ xuất hiện.
Hiên Viên Tu cứng rắng chống thân thể đi tới bên cạnh Mạc Vân Quả, hắn vươn tay muốn đụng vào Mạc Vân Quả, lại chỉ có thể đụng tới một mảnh hư vô.
Mạc Vân Quả khóe miệng ngậm một mạt cười, cô ngẩng đầu, đối với Hiên Viên Tu lộ ra một nụ cười rạng rỡ.
"Thật xin lỗi, em đến chậm." Cô nói nhue vậy.
Hiên Viên Tu lắc đầu, khóe miệng cong lên một nụ cười chua xót.
"Không, sẽ không muộn." Hắn thấp giọng nói, "Chúng ta đi ba ngàn thế giới nhỏ đi."
"Được, nghe anh." Mạc Vân Quả nhàn nhạt cười.
Trong ba ngàn thế giới nhỏ, là thế giới hỗn loạn, nhưng ở nơi đó, có thể không cần tuân thủ pháp tắc của ba ngàn đại thế giới.
Nơi Tần Du ở hiện tại, đúng là ba ngày thế giới nhỏ.
"Tần Du chơi nhiều năm như vậy, cũng nên trở lại."
Hiên Viên Tu lại thấp giọng nói, hắn cùng Mạc Vân Quả đã mất đi tư cách trở thành chúa tể.
Chấp pháp giả chi khế, lấy thân phận chấp pháp giả vì đại giới, lấy thân thể làm môi, lấy huyết làm dẫn, bài trừ lá chắn......
"Được." Mạc Vân Quả lại thấp thấp giọng lên tiếng.