Tôi là Ngân Nguyệt, ngân là màu bạc, nguyệt là ánh trăng.
Người đặt cho tôi tên này từng nói, ánh trăng trên bầu trời là màu bạc, cô ấy hy vọng tôi có thể giống ánh trăng trên trời, thanh lãnh thuần tịnh, vĩnh sinh bất diệt.
Nhưng cuối cùng tôi lại phụ nguyện vọng của cô ấy, tôi trở thành một người dụng tâm ác độc.
Thật ra ngay từ đầu tôi không có tên, chuẩn xác mà nói, mười người chấp pháp giả chúng tôi đều không có tên.
Tên của chúng tôi thật ra là khi chúng tôi lần đầu vào thế giới của con người, từ chỗ con người đặt tên cho chúng tôi.
Tôi là người đầu tiên bị phái tới thế giới nhân loại, bở vì tôi là chấp pháp giả đầu tiên ra đời.
Thế giới đầu tiên khi tôi xuống là một thế giới chỉ có ánh trăng, ánh trăng màu bạc cao cao treo ở bầu trời, chiếu xuống một ít ánh sáng cho thế giới.
Đối với chuyện này tôi khong có cảm giác gì lớn, đối với tôi mà nói, có mặt trời hay không cũng giống nhau.
Khi vào thế giới con người, tôi bị tước đoạt lực lượng.
Cái lão gia hỏa Thiên Khải kia nói làm thế để tôi trải nghiệm tình cảm nhân loại tốt hơn, cho nên không thể để chúng tôi vận dụng lực lượng của mình.
Ở thế giới này tôi gặp một cô gái, cô ấy thật xinh đẹp, lại không phải loại đẹp kinh tâm động phách, mà là đẹp thanh nhã nhẹ nhàng.
Cô ấy thuộc về kiểu người càng nhìn càng đẹp, đúng vậy, ít nhất theo ý tôi, cô ấy là đẹp nhất.
Cô ấy có một đôi mắt ôn nhu, mỗi khi cô ấy chăm chú nhìn tôi, tôi có cảm giác như cả thế giới đềm đang chú tâm vào mình.
Tôi không biết.loại cảm giác kỳ quái này gọi là gì, nhưng tôi đặc biết thích đi theo bên cạnh cô ấy.
Cô ấy đặt tên cho tôi là "Ngân Nguyệt", lúc ấy tôi cũng không ngờ tới, đây cũng là đồ vật duy nhất cô ấy để lại cho tôi.
Cô ấy thích nhìn ánh trăng trên bầu trời, thật giống như trên đó có bảo vật gì vậy.
Tôi thích khi cô ấy nhìn trăng, lúc ấy cô ấy, ôn nhu đa tình, khiến tôi mê muội thật sâu.
Sau đó, tôi mới biết được, cái loại cảm giác tim không ngừng nhảy lên này, gọi là động tâm.
Tôi chưa bao giờ gặp qua người nhà cô ấy, tôi thậm chí không biết tên cô ấy.
Cô ấy vẫn luôn không ngừng đi về phía trước, tôi cũng từng hỏi qua, cô ấy muốn đi đâu.
Cô ấy chỉ cười nhạt, chưa bao giờ trả lời câu hỏi của tôi.
Tôi thích đi theo cô ấy, nhưng không có lực lượng tôi thật sự quá mức nhỏ yếu.
Nhỏ yếu đến mức khi cô ấy lần đầu tiên bị mãnh thú tấn công, tôi chỉ có thể dùng hàm răng cắn thịt mãnh thú, một ngụm một ngụm xé xuống, lại chỉ khiến mãnh thú càng thêm hung mãnh công kích.
Nhỏ yếu đến mức khi cô ấy bị người ta bắt nạt, tôi chỉ có thể dùng cánh tay nhỏ gầy vật lộn, lại thường thường bị người đạp dưới chân.
Tôi thề nhất định phải trở nên cường đại, tôi nhất định phải khiến cho những người bắt nạt cô ấy chết không tử tế.
Nhưng mà, ở tôi còn không kịp trở nên cường đại, cô ấy đã rời đi.
Là cô tự nguyện rời đi, vào một buổi tối, quá lạnh lùng, lạnh lùng tới mức khi tôi khôi phục thân phận chấp pháp giả, cho dù ngồi lên vị trú cao không thể với tới kia, cũng còn nhớ rõ thời khắc đến linh hồn cũng lạnh lẽo đó, khiến tôi mỗi ngày mỗi đêm đều chỉ có thể sống cùng sự lạnh lẽo này.
Lúc ấy, tôi nhìn bóng dáng cô ấy, nhìn cô ấy bị một tên béo mập vuốt cơ thể, nhìn trên mặt cô ấy treo nụ cười giả dối......
Một khắc kia, tôi muốn hủy diệt toàn thế giới, đúng vậy, toàn thế giới......
Tôi không biết vì sao cô ấy chọn rời khỏi tôi, lúc ấy tôi, không hiểu tình cảm của nhân loại, không phân biết được đâu mà ý tốt đâu là ý xấu.
Cứ việc cho là cô ấy vứt bỏ tôi, nhưng tôi không nghĩ từ bỏ cô ấy.
Tôi vẫn luôn đi theo cô ấy, vẫn luôn đi theo, thẳng đến ngày đó......