Trong phòng một mảnh xuân quang, thanh âm ái muội cùng nhiệt độ cực nóng không ngừng lan tỏa.
Ánh trăng thanh lãng soi vào trong phòng, đều bị nhiễm một tia ái muội.
Thanh âm như là đang tấu nhạc hết đợt này đến đợt khác, khiến người nghe được không khỏi ngượng chín mặt.
Trận chơi này giằng co thật lâu, thẳng đến trời tờ mờ sáng, thanh âm liện tục không ngừng tới có xu thế yếu đi.
Mặt trời lên cao, Mạc Vân Quả mới chậm rãi tỉnh lại.
Cô nhìn dấu vết trên người mình, xoa xoa cái eo, thật đau......
Một đôi bàn tay to cứ như vậy phụ cô xoa, động tác mềm nhẹ, nhưng không biết có phải tác dụng tâm lý hay không, Mạc Vân Quả luôn có cảm giác bàn tay kia có xu thế hướng về phía mông mình?!
Hiên Viên Tu cọ cọ khuôn mặt Mạc Vân Quả, hắn nửa ôm Mạc Vân Quả vô cùng ôn nhu hỏi: "Ngủ ngon không?"
Mạc Vân Quả:......
Lời này ngươi không biết xấu hổ hỏi ra miệng sao!
Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua dấu vết trên người, sau đó lại ngẩng đầu nhìn về phía Hiên Viên Tu, ý bảo tự hắn nhìn xem.
Nào biết ánh mắt Hiên Viên Tu khi dừng trên người cô, đôi mắt kia lại chậm rãi nhiễm hương vị khác.
Mạc Vân Quả:......
Mạc Vân Quả vội vàng đem chăn bọc mình lại, sau đó nói: "Em đói bụng."
Hiên Viên Tu chớp chớp mắt, lại mang theo một tia vô tội nói: "Anh cũng là."
Mạc Vân Quả:......
Đừng tưởng rằng em không biết anh đói cùng em đói không giống nhau!
Hiên Viên Tu nhìn Mạc Vân Quả phồng quai hàm, khẽ cười một tiếng, hắn nâng tay xoa xoa tóc Mạc Vân Quả, vẻ mặt sủng nịch.
"Anh đi nấu cháo cho em." Nói xong lúc sau hắn trực tiếp đi xuống giường, căn bản không mặc quần áo!
Mạc Vân Quả:......
Sau khi Hiên Viên Tu rời khỏi, Mạc Vân Quả mới từ trong không gian lấy ra mấy quyển sách, rõ ràng là 《 108 cách tán trai 》, 《 đại điển cưa trai 》 vân vân, mấy quyển này vẫn là Hiên Viên Tu đánh thưởng cho cô.
Lại nói tiếp, lúc trước mục đích của hắn có phải là để cô chủ động hay không? Nói cách khác, vì sao có thể nhẫn lâu như vậy?
Ý thức được điểm này Mạc Vân Quả cắn chặt răng, hừ! ╭(╯^╰)╮
Bên kia, Hiên Viên Tu vừa lúc nấu cháo vừa từ trong trong không gian của mình lấy ra một quyển 《 108 tư thế trên giường》, khóe miệng ngậm một ý cười thực hiện được.
Ừm...... Quả nhiên Tiểu Quả Quả chủ động ăn vẫn ngon hơn. (*^▽^*)
Hiên Viên Tu đọc xong liền tiêu hủy quyển sách kia, cũng không thể để Tiểu Quả Quả nhà mình phát hiện......
Ừm...... Nhất định phải để cô ấy nghĩ mình không thầy dại cùng hiểu, không thể để Tiểu Quả Quả biết mình đã từng học tập 108 cách thật lâu!
Hiên Viên Tu trên mặt xẹt qua một tia kiên định, ánh mắt lại càng thêm ôn nhu.
Ngày tháng sau này, Hiên Viên Tu hoàn toàn chứng minh một câu "Mãnh như hổ" này, không, hắn so hổ còn muốn mãnh hơn.
Mạc Vân Quả xoa vòng eo đau nhức, khóc không ra nước mắt.
Trên người nơi nơi đều là dấu vết Hiên Viên Tu lưu lại, cô hiện tại đều không muốn ra cửa, thật sự là che không được có hay không!
Đến nỗi vì sao không dùng pháp thuật đánh tan, còn lại là bởi vì Mạc Vân Quả muốn lưu lại dấu vết Hiên Viên Tu mang cho cô.
Dấu vết như vậy, chính là chứng minh hạnh phúc?
Mạc Vân Quả giương mắt nhìn nhìn án mặt trời ấm áp trên bầu trời, ánh mắt híp lại, như một con mèo lười biếng.
Hiên Viên Tu vừa tiến đến đã thấy một màn này, hắn đi qua đem cô ôm vào trong lòng ngực.
Ngay sau đó, bàn tay không an phận lại bắt đầu.
Rất nhanh, trong phòng lại vang lên thanh âm làm người mặt đỏ tai hồng......