"Rầm" một tiếng, Hoàng Phủ Thiết Nữu không có ngã thành thịt vụn, mà ngã xuống trên đệm mềm mà hạ nhân của Hoàng Phủ gia đã bày sẵn. Mặc dù tấm đệm mềm có hiệu quả giảm xóc, không để Hoàng Phủ Thiết Nữu ngã xuống bị thương nặng, nhưng Hoàng Phủ Thiết Nữu cũng ngã xuống rất mạnh, cảm thấy xương cốt toàn thân giống như vỡ thành từng mảnh. Nàng nằm trên đệm khóc còn thê thảm hơn.
Tiểu cô nương người ta nhảy xuống từ trên nóc nhà như vậy... Tô Mộc mơ hồ cảm thấy bản thân mình cũng có chút trách nhiệm, cô ôm lòng thương yêu nữ hài tử mà bước tới: "Hoàng Phủ cô nương."
Hoàng Phủ Thiết Nữu đang khóc sướt mướt ngẩng đầu, vừa định thét một câu ngươi đừng để ý tới ta, đã thấy một bàn tay giơ đến trước mặt, trong tay còn cầm một chiếc khăn tay.
Tô Mộc cười nói: "Nữ hài tử không nên dùng khuôn mặt đáng yêu như thế để khóc lóc, mà là dùng để nở một nụ cười."
Tiếng khóc của Hoàng Phủ Thiết Nữu dừng lại, nàng ngơ ngác nhìn Tô Mộc.
"Thiết Nữu! Ngươi có ổn không!" Hoàng Phủ Thiết Đản nhào tới từ phía sau, hắn giật lấy khăn tay trong tay Tô Mộc rồi đẩy Tô Mộc ra, ngồi xổm xuống lau nước mắt thay Hoàng Phủ Thiết Nữu.
Mà Tô Mộc vừa bị Hoàng Phủ Thiết nóng vội đẩy một cái, cơ thể nhỏ gầy của cô súyt chút nữa té lăn ra đất, nhưng sau lưng lại có một đôi tay đỡ vai cô lại.
Xoay đầu lại thấy là Thẩm Nam Tiên, cô thậm chí quên đi tìm Hoàng Phủ Thiết để tính sổ, chỉ vui mừng nói: "Đa tạ Thiếu trang chủ."
"Không cần nói đa tạ." Thẩm Nam Tiên nhanh chóng rút tay lại, hắn nhìn đôi huynh muội ở cách đó không xa một cái rồi thu hồi tầm mắt: "Nơi này đã xong chuyện, tiểu công tử, chúng ta nên rời đi trước."
Nếu không đi nhanh thì có lẽ đợi Hoàng Phủ Thiết Nữu lấy lại tinh thần sẽ tiếp tục dây dưa không bỏ, vậy nên Tô Mộc vội vàng gật đầu.
Người của Thẩm gia trang rút lui hết, trên đường phố chỉ còn Tô Mộc và Thẩm Nam Tiên chậm rãi bước đi, hai người tạm thời không nói gì cả, bầu không khí có chút kỳ lạ.
Tô Mộc không thể không tìm chủ đề nói: "Ta đã giao mèo con cho đại tiểu thư như Thiếu trang chủ dặn dò."
Thẩm Nam Tiên cúi đầu và hỏi: "Lưu Dật có thích không?"
"Trông có vẻ rất thích, nhưng mà đại tiểu thư không nói lời nào, ta cũng không biết rốt cuộc nàng ấy nghĩ thế nào."
"Lưu Dật, nàng..." Thẩm Nam Tiên thở dài: "Không thể nói chuyện từ nhỏ."
Tô Mộc sững sờ, không thể nói từ nhỏ, đó chẳng phải là người câm à? Nghĩ tới mỹ nữ như thế không thể nói chuyện, cô cực kỳ thương tiếc thay, cũng không khỏi hối hận sao mình lại nhắc tới chuyện đó.
Thẩm Nam Tiên là người rất cẩn thận, hắn nhìn ra Tô Mộc đang áy náy, dịu dàng nói: "Tiểu công tử đừng cảm thấy áy náy, ngươi không phải người Lạc Thành, không biết tình trạng của Lưu Dật cũng là chuyện bình thường. Huống chi ta cũng có thể cảm giác được ngươi không có ác ý, người không biết là người vô tội, ngươi hà tất gì phải oán trách bản thân mình?"
"Thiếu trang chủ... Ngươi thực sự rất chu đáo." Tô Mộc lại nở nụ cười, lặng lẽ dán một cái nhãn mác "Khéo hiểu lòng người" cho Thẩm Nam Tiên.
Thẩm Nam Tiên khẽ cười, nhìn càng thêm xinh đẹp.
Ngay lúc này, một ông lão mặc quần áo rách rưới xông tới: "Thiếu trang chủ!"
Ông lão vừa kêu lên đã lập tức quỳ mạnh xuống, Tô Mộc hơi ngẩn người nhìn tư thế này.
"Thiếu trang chủ, cháu gái của ta bị mất tích!" Trong ánh mắt đục ngầu mơ hồ của ông lão tràn đầy tha thiết: "Thiếu trang chủ, ngươi có thấy cháu gái của ta không?"
Tô Mộc ngẩng đầu nhìn Thẩm Nam Tiên, lúc này đã có không ít người đứng vây chung quanh.
Thẩm Nam Tiên dịu dàng khom lưng đỡ ông lão dậy: "Chu lão, ta không thấy cháu gái của ngươi."
"Không thấy... Không thấy..." Ông lão họ Chu lẩm bẩm: "Trước khi Uyển Nhi ra khỏi nhà đã nói muốn đi gặp Thiếu trang chủ... Nhưng mà... Nhưng mà người đã biến mất..."