Phát Sóng Trực Tiếp: Nhân Vật Phản Diện Đừng Hắc Hoá!

Chương 219: Nghe nói.. Ngươi không có tiểu đinh đinh? (19)



Editor: @ArtHau

Beta: @Aki Re

Buổi sáng hôm nay, tinh không vạn lí*.

*trời quang đãng không mây.

Tô Mộc ngồi ở cửa phòng bếp, trong miệng gặm một trái dưa chuột, lại một tay chống cằm, hình như có chút chuyện phiền não, mà cô đã ngồi ở đây thật lâu.

Đứa trẻ ta đặt trong tủ lạnh: 【Tiểu Hung đang suy nghĩ gì thế (○"ω"○)】

Gió thổi lạnh cái trứng: 【Thực rõ ràng là đang suy nghĩ về nam nhân.】

Gió thổi lạnh cái mông:【Vì sao ngươi biết Tiểu Hung đang nghĩ về nam nhân?】

Gió thổi lạnh cái trứng: 【Bởi vì Tiểu Hung lúc này rất giống khi tỷ suy nghĩ đến tỷ phu nha.】

Gió thổi lạnh cái JJ: 【Tức phụ QAQ】

Gió thổi lạnh cái mông: 【Ai là tức phụ! Cút cho ta!】

Bình luận ngươi một lời ta một ngữ nói đến loạn, Tô Mộc liếc mắt một cái liền yên lặng thu hồi, cô còn đang suy nghĩ chuyện ngày hôm qua Thẩm Nam Tiên mang cô nương Tiểu Liên kia về.

Số 38 cắn hạt dưa hỏi: "Như thế nào, không muốn kéo gần quan hệ với nam thần?"

"Ta chỉ cảm thấy... Nam thần nhìn xa mới được nha."

Số 38 "Nga" một tiếng, hứng thú hỏi: "Không phải ngươi ngay từ đầu rất có hảo cảm với Thẩm Nam Tiên sao? Thế nào lại không muốn nhúng chàm?"

"Bởi vì Thiếu trang chủ quá tốt." Tô Mộc lại cắn trái dưa chuột một cái, chậm rãi nói: "Nếu thật sự công lược thành công, về sau lúc nào cũng phải đối mặt với việc thiếu trang chủ làm anh hùng cứu mỹ nhân, ta thật không chịu nổi."

Đúng là vì điều này nên Tô Mộc sinh ra hảo cảm, nhưng lại bị lý trí của cô đè xuống.

"Nữ nhân các ngươi thật đúng là nghĩ nhiều." Số 38 nói: "Bất quá nếu một nam nhân yêu, không cần nữ nhân nhắc nhở, hắn cũng sẽ tự giác cùng người khác phân giới hạn làm nữ nhân của mình an tâm, đây cũng là trách nhiệm của nam nhân, giống như ta...."

Số 38 đột nhiên im bặt.

Tô Mộc nghi hoặc, "Tiểu Bạch?"

"Thời gian đã qua rất lâu rất lâu rồi....." Số 38 cười một tiếng tự giễu, "Ta đến tên nàng cũng đã quên, có lẽ là quá lâu, ngay cả dung mạo nàng cũng quên đi."

Nhưng mà chỉ duy nhất ái tình là khắc cốt ghi tâm, vĩnh viễn cũng không thể quên được.

Sau một hồi lửa lớn kia, trí nhớ của hắn liền kém đi rất nhiều.

Tô Mộc chưa bao giờ nghe số 38 nói bi thương như vậy, cô chợt nhớ tới đã từng có một cô gái tên là Ngôn Nhược nói cho cô biết, thê tử của số 38 trong lúc bọn họ tân hôn, chỉ vì một mồi lửa đã lấy đi sinh mạng của người hắn thích, chuyện này cũng không khỏi khiến cô cảm thấy khó chịu thay hắn.

Cô có thể nhận nhiệm vụ tác hợp CP mà người xem muốn, lại không thể giúp được số 38 cho hắn cùng nương tử hắn bên nhau, trong thời gian ngắn, cô và số 38 đều không nói.

"Tô Mộc ca ca!" Tiểu A Thu chạy tới, hắn ngồi bên cạnh Tô Mộc, nói: "Gần đây nương đem ta vào trường tư học tập, ngày mai phu tử muốn dò thơ của ta, nhưng mà ta đã quên hết, nương nói ngươi là người đọc sách, ta có thể hay không hỏi ngươi một chút?" Tô Mộc thuận miệng nói: "Ngươi hỏi đi."

"Hậu cung giai lệ ba ngàn người... Tiếp theo là câu gì?"

Tô Mộc buột miệng thốt ra, "Chày sắt cũng có thể mài thanh kim."

"A, thì ra là câu này." Tiểu A Thu lấy bút ra ghi, lại hỏi: "Vậy câu nghèo tắc chỉ lo thân mình tiếp theo là câu gì?"

"Phú tắc thê thiếp thành đàn."

Tiểu A Thu hiếu học lại ghi nhớ, "Đúng rồi, đúng rồi còn có... Cái gì mà trẫm cùng tướng quân giải chiến bào?"

Nghĩ đến chuyện của Thẩm Nam Tiên Tô Mộc thở dài, "Phù dung trướng ấm độ đêm xuân*."

*kể về một câu chuyện tình yêu buồn trong thơ "Trường Hận Ca"