Phát Sóng Trực Tiếp: Nhân Vật Phản Diện Đừng Hắc Hoá!

Chương 227: Nghe nói.. Ngươi không có tiểu đinh đinh? (27)



Editor: @Thụy Mặc

Beta: @Aki Re

"Ngươi... Ngươi tới phòng ta làm gì?" Tô Mộc bất an nói: "Hoàng Phủ cô nương, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, nếu bị truyền ra sẽ không tốt lắm, ngươi nhanh chóng trở về đi."

"Tô công tử, hôm nay ta tới tìm ngươi, thực ra... Thực ra vào ngày đầu tiên gặp nhau, ta đã động lòng với ngươi." Hoàng Phủ Thiết Nữu đỏ mặt, nói tiếp: "Cha mẹ ta không đồng ý gả ta cho ngươi, ca ca cũng không đồng ý, nhưng ta đã xin hắn rất lâu, hắn cũng sẵn lòng giúp ta. Tô công tử, ta muốn nói cho ngươi, ta không để ý ngươi có mệnh Thiên sát cô tinh*, cũng không để ý ngươi xuất thân không tốt, thứ ta thích... Là bản thân ngươi."

* Thiên sát cô tinh: là sao chiếu mệnh của một người. Tức nghĩa tất cả những người thân xung quanh người đó sẽ gặp tai hoạ.

Tô Mộc rùng mình một cái, cô lúng túng nói: "Chuyện đó... Hoàng Phủ cô nương, thật xin lỗi, trong lòng ta chỉ có Tiểu Ngọc, thực sự không thể chứa thêm người khác."

"Không sao cả!"

Hả???

Chuyện này cũng không sao?!

Hoàng Phủ Thiết Nữu giương mắt nhìn chằm chằm Tô Mộc và nói: "Điều ta thích chính là sự chung thủy và sự thâm tình của ngươi. Ngươi không quên được Tiểu Ngọc cũng không sao, sau này ta có thể ở lại bên cạnh ngươi là được rồi."

Bộ dạng xấu hổ bây giờ Hoàng Phủ Thiết Nữu làm gì còn khí phách gào thét muốn nhảy lầu lúc trước nữa?

Tô Mộc đau đầu, cực kỳ đau đầu!

"Hiện tại cha mẹ ta không đồng ý cũng không sao. Tô công tử, chỉ cần chúng ta ở bên nhau, gạo nấu thành cơm, cha mẹ ta sẽ sớm đồng ý thôi!"

Tô Mộc lùi lại một bước: "Nhưng ta không đồng ý!"

"Tô công tử không đồng ý cũng không sao..."

Mẹ kiếp, này cũng không sao, vậy cái gì mới có sao?!

Tô Mộc đột nhiên ngửi thấy một mùi hương rất nồng.

Hoàng Phủ Thiết Nữu cầm một chai thuốc trong tay, mùi hương vương vãi khắp phòng lúc này là đến từ chai thuốc này.

Tô Mộc càng cảm thấy bất an hơn: "Đây là... Cái gì?"

"Đây là mỹ nhân hương." Khuôn mặt Hoàng Phủ Thiết Nữu đỏ hồng, nhưng lời nói lại không đáng yêu như khuôn mặt của nàng: "Cũng là loại tốt nhất trên thế gian... Thôi tình hương."

Nàng ta nói gạo nấu thành cơm là như thế này!

Không ổn!

Cả người Tô Mộc nóng lên, cô không chút suy nghĩ lập tức mở cửa muốn chạy, nhưng Hoàng Phủ Thiết Nữu đã từ sau lưng nhào tới ôm lấy cô: "Tô công tử... Hãy để ta ở cùng ngươi tối nay được không?"

"Không được!" Tô Mộc níu lấy khung cửa, cố gắng không để bị người kéo vào, ngay cả vở kịch bách hợp trên bình luận cũng không rảnh xem, cô hét to: "Cứu mạng!"

Không lâu sau, Lỗ Vô Thủ còn chưa đi xa không biết nhảy vào từ nơi nào, hắn đứng tại cửa, vừa ngửi thấy hương vị trong phòng bay ra liền bịt mũi rồi nhìn sang Tô Mộc đang níu khung cửa, còn bỏ sức đẩy Tô Mộc vào trong phòng giúp Hoàng Phủ Thiết Nữu, hắn cười trên nỗi đau của người khác mà nói: "Tiểu công tử, diễm phúc không cạn à nha."

"Lỗ Vô Thủ! Mau giúp ta!"

Lỗ Vô Thủ nguấy tai: "Ta giúp ngươi cũng không nhận được gì, sao phải giúp ngươi chứ?"

Tô Mộc nghiến răng: "Ngươi giúp ta, ta cũng giúp ngươi lại!"

"Thành giao!"

Lỗ Vô Thủ lập tức xông tới, vừa mới đẩy Hoàng Phủ Thiết Nữu đang quấn lấy Tô Mộc ra, nàng ta lại xông tới: "Ngươi từ đâu ra? Đừng làm hư chuyện tốt của ta!"

"Tiểu gia ta đi không đổi tên ngồi không đổi họ, Lỗ Vô Thủ là ta!"

Hoàng Phủ Thiết Nữu gắng sức đẩy Lỗ Vô Thủ đang che trước người Tô Mộc ra: "Ngươi cút cho ta!"

"Ta nói này, dù sao ngươi cũng là nữ hài tử, chú ý hình tượng chút đi, có được không?" Một tay Lỗ Vô Thủ ngăn chặn Hoàng Phủ Thiết Nữu, tay còn lại phủi phần áo bị Hoàng Phủ Thiết Nữu chạm qua.

Ngay sau đó, Lỗ Vô Thủ sửng sốt.

Hình như hắn... Không dùng tay bịt miệng mũi lại?

"Lỗ Vô thủ, ta sẽ nhớ kỹ ân tình này của ngươi!" Tô Mộc đã không còn chịu nổi hương vị trong phòng, vội vàng chạy ra ngoài.

Hoàng Phủ Thiết Nữu thét lên: "Tô công tử!"

"Rầm" một tiếng, Hoàng Phủ Thiết Nữu té ngã ngay cửa, sau đó "rầm" thêm một tiếng, cánh cửa bị mở ra bị Hoàng Phủ Thiết Nữu chạm vào và đóng lại, mùi hương trong phòng càng đậm.

Giờ phút này Lỗ Vô Thủ cảm thấy vô cùng không ổn, đúng rồi, cửa sổ!

Hắn chưa kịp hành động, Hoàng Phủ Thiết Nữu đã nắm chặt hai chân hắn.

Lỗ Vô Thủ hoảng loạn kêu: "Này! Ngươi mau buông lão tử ra! Ta nói cho ngươi biết, lão tử không đánh nữ nhân, ngươi không nên ép lão tử chứ!"

Mùi vị của mỹ nhân hương vừa xâm nhập vào cơ thể, công lực của hắn coi như giảm đi chín mươi chín phần trăm, trái lại sức chiến đấu của ả nữ nhân giống như chết đói kia lại coi như tăng lên gấp mười lần.

Hoàng Phủ Thiết Nữu quỳ sấp trên mặt đất không có nội lực, hiệu quả của thuốc đã sớm che phủ lý trí của nàng, nàng dựa vào một lực lượng thô bạo ôm chặt nam nhân duy nhất trước mắt, và ngẩng đầu, nàng híp mắt liếm khóe môi.

Lỗ Vô Thủ lập tức kinh sợ.

"Cứu mạng! Tô Mộc, ngươi trở lại cho ta!"

Tô Mộc thì sao? Khi cô phát hiện tình hình của thân thể không ổn, thì đã sớm chạy tới bên hồ.

Sau khi người lặn xuống nước thò đầu lên, mặt hồ tĩnh lặng cũng gợn sóng lăn tăn.

Ngọc trâm cắm tóc không biết chìm đi đâu, tóc đen rũ xuống như thác nướng, đuôi tóc và nước lạnh dính sau lưng, bóng dáng của cô càng thêm nhỏ xinh, cũng càng mê hoặc hơn.

Tô Mộc ướt đẫm cả người giơ tay lên vén tóc dính trên mặt ra sau đầu, khi cảm giác cơ thể dễ chịu hơn một chút, cô mở to mắt thở phào nhẹ nhõm.

Đột nhiên, trên bờ hồ truyền đến một tiếng cười nhẹ nhàng như gió.

Cô đề phòng quay đầu lại, dưới ánh trăng, cô thấy bạch y công tử đang thả câu ban đêm.

Hắn ngồi bên hồ dịu dàng mỉm cười, lạnh nhạt thoát tục, còn có phiêu dật xuất trần nói không nên lời, đôi mắt đen sâu không thấy đáy, hắn nhìn nàng, cười nói: "Đây là mỹ nhân ngư ham chơi tới từ nơi nào? Nếu không chạy nhanh sẽ bị người đánh cá bắt đi, nhốt trong lồng sắt."