Một làn spam đầy màn hình, Tô Mộc ngày càng không chắc chắn, rốt cuộc đám khán giả này tới xem cô hay là tới xem cô bạch bạch bạch. Nhưng mà dù muốn lấy lòng khán giả, hiện tại Tô Mộc cũng sẽ không trở lại tìm Thẩm Nam Tiên để làm mấy chuyện xấu hổ như đám khán giả đó nói.
Đợi đến khi tình trạng cơ thể dần ổn định, Tô Mộc mới lôi cả người ướt đẫm về phòng, nhưng vừa tới cửa và nghe thấy tiếng động "đất rung núi chuyển" từ trong phòng phát ra, nàng lập tức 囧囧 và dừng bước chân.
Trong phòng đang "đánh nhau"... Hình như là Hoàng Phủ Thiết Nữu và Lỗ Vô Thủ nhỉ?
Nghe động tĩnh này giống như là Lỗ Vô Thủ ở dưới, Hoàng Phủ Thiết Nữu ở trên?
Chà...
Vẫn không nên đi quấy rầy chuyện tốt của người ta vậy.
Tô Mộc lui về phía sau và cấm lấy quần áo treo trên sào trúc sáng nay, xoay người đi tới phòng bếp, cô quyết định tối nay sẽ tạm nghỉ trên ghế ở phòng bếp một đêm.
Ngày kế tiếp, Tô Mộc đang nằm trườn trên bàn đã bị tiếng động ngoài cửa đánh thức, cô thuận tay lấy một sợi dây cột tóc buộc thành đuôi ngựa, tuy rằng có chút không khớp với khí chất công tử văn nhã mà cô tự nhận, nhưng cũng đỡ hơn đầu bù tóc rối.
Cô vừa mở cửa thì thấy Thu Nương cầm một cây gậy tre đang răn dạy Tiểu A Thu, Thu Nương thở hồng hộc nói: "Ta hỏi ngươi, câu tiếp theo của hậu cung ba nghìn giai lệ là gì?"
"Chày sắt cũng có thể mài thành kim..." Tiểu A Thu quỳ trên mặt đất nói xong, còn dè dặt nhìn sắc mặt Thu Nương.
Thu Nương càng tức giận: "Nghèo thì chỉ lo cho thân mình thì sao?"
"Giàu thì thê thiếp thành đàn..."
"Đai áo nới lỏng không hối hận?"
"Màn phù dung... Êm ái đêm xuân..."
Thu Nương đánh một gậy: "Ai dạy ngươi nói mấy thứ lung tung này, ta cho ngươi đi học đường là để học những thứ đó sao? Ngươi không thấy phu tử bị ngươi chọc tức thành cái gì ư?!"
"Nương..." Tiểu A Thu uất ức: "Là Tô Mộc ca ca dạy ta..."
"Bản thân người không lo học cho giỏi, còn trách tiểu công tử? Tiểu công tử sẽ không nói mấy loại... Mấy loại..." Thu Nương không thốt lên được hai từ "dâm thơ", nàng càng tức giận hơn nữa: "Hôm nay ngươi không tới học đường, ở đây nghĩ lại cho ta!"
Cô có từng dạy Tiểu A Thu nói những thứ này à?
Tô Mộc đang nhớ lại mình có dạy hư trẻ nhỏ trong lúc hồn ở trên mây hay không, cô đang trong trạng thái có tật giật mình, lại thấy Thu Nương đã đến, cô vội vàng đứng ngay ngắn, hòa nhã gọi một tiếng: "Thu Nương."
"Tiểu công tử." Thu Nương cũng xấu hổ: "Ta đang răn dạy con cái, làm ngươi chê cười rồi."
"Không, không có gì..." Tô Mộc không tự tin nhìn Tiểu A Thu tủi thân quỳ gối dưới tàng cây, quyết định sau này phải làm nhiều đồ ăn ngon cho hắn.
Ngay lúc này, tiếng hét của Lỗ Vô Thủ truyền đến cách đó không xa: "Tô Mộc, ngươi ra đây cho ta!"
"Thu Nương, nếu có người tới tìm ta thì cứ nói ta đi ra ngoài mua đồ ăn, tạm biệt!" Vừa dứt lời, Tô Mộc nhanh chóng xoay người muốn chạy, nhưng lại đâm thẳng vào ngực một người nam nhân.
Một bàn tay bắt lấy eo cô, nam nhân khẽ cười nói: "Tiểu công tử, không sao chứ?"
"Không, không sao..." Tô Mộc lập tức giơ tay đẩy hắn ra, nhưng mà không đẩy được.
Thu Nương ngạc nhiên nói: "Thiếu trang chủ."
"Thu Nương." Thẩm Nam Tiên khẽ gật đầu, hai tay ôm lấy Tô Mộc cũng lặng lẽ thả ra.
Tô Mộc vội vàng lùi lại ba bước, tự nhủ với mình rằng vừa rồi Thẩm Nam Tiên vì muốn đỡ cô vì sợ cô té ngã, hoàn toàn không có mưu đồ gì khác!
Thu Nương quan tâm hỏi: "Thiếu trang chủ, ngươi bị thương hả?"
Thẩm Nam Tiên nâng tay xoa khóe môi bị trầy da của mình, thản nhiên mỉm cười, vết thương nhỏ thế này không làm hỏng khí chất không dính bụi trần của hắn, trái lại có thêm một loại mê hoặc không nói nên lời, hắn nói: "Tối qua câu được một mỹ nhân ngư khó tính, không cẩn thận bị nàng cào rách, chỉ là việc nhỏ mà thôi, không cần lo lắng."
"Thiếu trang chủ, ngươi lại nói đùa." Thu Nương cũng nở nụ cười, chỉ xem như Thẩm Nam Tiên đang nói đùa.
Nhưng Tô Mộc lại đỏ mặt.
Cô khẽ dời bước chân tránh khỏi ánh mắt chăm chú của Thẩm Nam Tiên, gọi số 38 trong đầu: "Tiểu Bạch, ta cứ cảm thấy hắn đang trêu chọc ta!"