Hiện tại Tô Mộc hoàn toàn chẳng quan tâm tới số 38 đang nói gì trong đầu, vào giờ phút này, nam nhân trước mặt cô đã chiếm trọn trí óc cô.
Cũng không phải cô chưa từng có tiếp xúc thân mật với Thẩm Nam Tiên, chỉ là lần trước ở bên hồ, nụ hôn của hắn rất dịu dàng, giống như tế thủy trường lưu* vậy, mềm mại dây dưa và lẻn vào lòng người từng chút một, lại khiến người không thể không gục ngã.
* Tế thủy trường lưu: nước chảy nhỏ thì dòng chảy sẽ dài, ý chỉ sự đều đều, từng ít một, không ngừng.
Nhưng mà bây giờ thì khác, đầu lưỡi ấm áp của hắn trượt vào trong miệng, tham lam chiếm lấy hơi thở thuộc về cô, cố sức khám phá mọi ngóc ngách, mang theo sự ngang ngược không cho phép khước từ và kịch liệt, thậm chí là ép buộc cô dùng lưỡi đáp lại hắn.
Sức lực trong cơ thể Tô Mộc dần bị xói mòn, nếu không nhờ Thẩm Nam Tiên ôm cô vào trong ngực, cô chắc chắn sẽ run chân bất lực ngã nhào xuống, hơi thở hormone đầy người của hắn giống như là thôi tình hương còn lợi hại hơn cả mỹ nhân hương.
Cô không thể nghe thấy âm thanh bắn pháo hoa của đám khán giả thích xem náo nhiệt kia, cô đoán chắc là số 38 đã đóng cửa phòng phát sóng trực tiếp, cô cũng có linh cảm rằng, hôm nay cô không dễ dàng rời khỏi Tư Quá Nhai.
Đối với chuyện như thế này, trực giác của phái nữ đều rất mạnh.
Tựa như là cảm thấy hô hấp của cô hơi khó khăn, Thẩm Nam Tiên kết thúc nụ hôn này, nhưng vẫn không nỡ rời khỏi môi cô, hắn di chuyển đầu lưỡi miêu tả khẩu hình môi của cô, thấp giọng cười: "Tiểu công tử, lần này không cắn ta ư?"
Tô Mộc ngạc nhiên.
Hắn lại khẽ hôn lên khóe môi cô, vui vẻ nói: "Không cần ngạc nhiên, từ ngày đầu tiên ngươi vào Thẩm gia trang, ta đã biết ngươi là một vị mỹ kiều* nha, hiển nhiên là bây giờ cũng là tiểu công tử của ta."
* Mỹ kiều: chỉ một người con gái xinh đẹp duyên dáng.
Bây giờ cuối cùng Tô Mộc cũng có thể xác định tại sao mỗi khi hắn gọi cô là tiểu công tử, cô đều sẽ cảm thấy có một loại cảm giác không thể diễn tả được. Hóa ra mỗi lần hắn gọi cô như vậy thì đều có ý trêu chọc!
"Sao ngươi lại biết ta là nữ?" Cô bất mãn nói, nhưng cũng nghi hoặc: "Rõ ràng là ma ma kiểm tra cũng không phát hiện thân phận của ta?"
Thẩm Nam Tiên bế cô lên ngồi trên một tảng đá lớn dưới gốc cây, Tô Mộc ngồi yên trên đùi hắn và tựa vào lòng ngực hắn. Nơi này khuất gió, vì không để cô bị lạnh, Thẩm Nam Tiên cầm một bàn tay cô nâng lên dán vào mặt mình, hắn chậm rãi cười nói: "Ta từng thấy vô số nữ nhân, ngươi là công tử hay cô nương, ta không thể nhận ra được sao?"
Cũng không hẳn vậy, từ lúc Thẩm Nam Tiên còn niên thiếu, đã có vô số nữ nhân làm ra những sự cố ngoài ý muốn để gặp gỡ hắn. Thậm chí hơn là cũng từng có nữ nhân nghe được hắn sẽ đi ngang qua đâu, những nữ nhân này giống như xem nhiều sách vở bậy bạ nào đó, không biết liêm sỉ mà cố tình tới bờ sông tắm ngoài trời, từ đó đợi xảy ra một số chuyện cổ tích tươi đẹp với Thẩm Nam Tiên.
Tất nhiên là những nữ nhân tắm ngoài trời đó đều bị giải quyết bằng cách chết đuối. Vậy nên trong các sự cố nữ tử chết đột ngột xảy ra ở Lạc Thành mỗi năm, chết đuối chiếm nhiều nhất.
Tô Mộc không vui: "Có rất nhiều nữ nhân theo đuổi ngươi, ngươi rất tự hào à?"
"Ta chỉ thấy chán ghét." Thẩm Nam Tiên hôn nhẹ vào môi nàng: "Trước khi gặp tiểu công tử, ta cũng không định tốn công sức đóng vai thành một người chồng tốt, ta cũng không định để người khác hòa vào cuộc sống của ta. Đối với ta mà nói, trách nhiệm gia đình không phải thứ cần thiết, Mộc Mộc... Ngươi mới là thứ cần thiết của ta."
Tô Mộc đỏ mặt, sau nhiều ngày tiếp xúc thì cô đã sớm phát hiện, Thẩm Nam Tiên có công lực liêu muội* cực kỳ mạnh mẽ. Cô không biết đây là thiên phú hay là dưỡng thành từng ngày, tóm lại cô vẫn khó hiểu: "Vậy tại sao ma ma không phát hiện ta là nữ?"