Chẳng mấy chốc, mặt trời đã lặn nhường chỗ cho màn đêm buông xuống.
Tô Mộc cả người không có sức dán trên ngực Thẩm Nam Tiên, cô ngay cả sức lực mở mắt cũng không có, liền lặng lẽ mà bị hắn ôm vào trong ngực, lắng nghe tiếng gió đang gào thét, nghe rõ ràng tiếng tim đập trong lồng ngực của hắn, được hắn ôm vào ngực do được bao bọc khá tốt cô hoàn toàn không cảm nhận được một chút rét lạnh ở thế giới ngoài kia, trong lòng chỉ tràn đầy sự an tâm.
Nhưng cuối cùng, trong lòng cô vẫn là không bỏ xuống được, đôi mắt hơi hé mở ra, lọt vào trong tầm mắt chính là ngực của hắn, cô quan tâm hỏi: "Vết thương của ngươi... Có sao không?"
"Không sao." Thẩm Nam Tiên ngồi dựa vào tảng đá, trong lòng ngực là cô gái nhỏ xinh xắn, hắn chưa bao có loại thời điểm thỏa mãn như vậy. Không kiềm chế được liền đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu cô, thấp giọng nói: "Những vết thương nhỏ này, ta đã quen với nó."
" Quen với nó......" Tô Mộc chống ngực hắn, cô ngẩng mặt lên, cẩn thận tránh đi vết thương của hắn, cô nhíu mày hỏi: "Cái lão xấu xa kia thường xuyên phạt ngươi, có phải hay không?"
Tóc cô sớm đã rũ xuống dưới do động tác kịch liệt của bọn họ, sợi tóc đen nhánh che ngang hông, cũng có vài sợi tóc rũ xuống trước ngực cô, vừa vặn che khuất hai điểm anh hồng, lại cũng vừa che kín... Dấu hôn màu đỏ trên da thịt sinh ra cảm giác mê người khiến cho người khác kinh tâm động phách*.
*kinh tâm động phách: Mất hồn mất vía.
Thẩm Nam Tiên từ trước đến nay lấy làm tự hào về năng lực tự chủ cùng nhẫn nại của mình nhưng lại hoàn toàn trở thành trò cười khi ở trước mặt cô. Rốt cuộc thì cô vẫn là lần đầu tiên, hắn nỗ lực khắc chế lại mới không xúc động một lần nữa đem cô đẩy ngã, hắn đem quần áo khoác lên người cô thật chặt, che đậy cảnh xuân trước mắt.
Hắn cúi đầu để sát vào mặt cô, đặt lên khóe môi của cô một nụ hôn chuồn chuồn nước, hơi cong mắt, cười nhẹ nhìn chăm chú vào cô, nói: "Khi còn nhỏ có rất nhiều lần đều không đạt được yêu cầu của phụ thân đối với ta, những trừng phạt đó cũng không tính là cái gì, Mộc Mộc, da thịt bị thương mà thôi, rất nhanh liền sẽ không sao, không cần lo lắng."
"Cho dù ngươi nói không cần lo lắng......" Lòng bàn tay Tô Mộc chạm qua vết thương đã thành sẹo trên ngực hắn, cô nhấp môi, "Nhưng...... Ta không...... Ta không muốn ngươi bị thương......"
"Ta cam đoan với ngươi, ta sẽ không cho chính mình lại bị thương." Thẩm Nam Tiên nắm lấy tay cô, giọng hắn khàn khàn nói: "Ta sẽ không để ngươi phải lo lắng nữa. Trong tương lai không ai trên thế giới này trừ ngươi có thể làm tổn thương ta"
"Ngươi phải nói, ta cũng không thể làm tổn thương đến ngươi!" Tô Mộc ngược lại cầm tay hắn, nghiêm túc nói: "Thiếu trang chủ, ngươi cũng không thể để ta tổn thương ngươi."
"Được......" Hắn thấp giọng bật cười, hôn lên môi cô.
Trên đời này, không người nào có thể tổn thương đến hắn, chỉ cần cô tốt, vậy hắn liền cũng tốt, chỉ cần cô còn sống, hắn cũng còn sống.
Tô Mộc ngủ trong lòng ngực của hắn một đêm, thức dậy trong lòng ngực của hắn vào buổi sáng, cô đã được mặc quần áo chỉnh tề, ngay cả tóc cũng được buộc chặt bằng cây trâm ngọc màu trắng, cô ngước mắt, nhìn thấy chính là chiếc cằm hoàn mỹ của hắn.
Cảm nhận được động tĩnh của cô, Thẩm Nam Tiên cúi đầu cười nhạt, "Mộc Mộc, ngươi nên xuống núi."
Hắn bị phạt ở Tư Quá Nhai đã qua ba ngày ba đêm, mỗi ngày vào buổi sáng sẽ có đệ tử ở Thẩm gia trang đưa đồ ăn tới, hắn không thể để những người khác phát hiện Mộc Mộc ở chỗ này, nếu không sẽ khiến cho phụ thân hắn nghi ngờ.
Tô Mộc nhất thời đã phạm vào một sai lầm, cô ôm eo hắn, vùi đầu ở trong lòng ngực hắn, "Không được...... Ta không muốn rời xa ngươi."
Cô thầm nghĩ, cô còn chưa có cùng hắn nhu tình mật ý đủ đâu, muốn dành nhiều thời gian hơn cùng hắn ôm ấp hôn hít, cô không muốn như vậy liền rời xa hắn.
"Ta cũng không muốn ngươi rời đi." Thẩm Nam Tiên nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, "Nhưng Mộc Mộc, hiện tại ta không thể vì muốn ở bên ngươi mà làm càn như vậy."