Khi Tô Mộc nhìn thấy Thẩm Lưu Dật là vào ngày đại hôn của cô và Thẩm Nam Tiên.
Thẩm Lưu Dật không nói được, nhưng chỉ cần cười nhẹ một tiếng sẽ làm người ta cảm thấy dịu dàng như nước, giống như thần nữ giáng thế.
Tô Mộc mặc hỉ phục lập tức đi tới nắm lấy tay em chồng, trong lòng vừa cảm thán sờ tay này thật thoải mái, vừa cố gắng điềm đạm cười: "Đại tiểu thư... Cuối cùng ta cũng nhìn thấy ngươi, lần này vừa thấy, ta đã cảm thấy ngươi rất quen mắt."
Trong mắt Thẩm Lưu Dật hiện lên mê mang.
"Đúng rồi, rất giống với tiên nữ ta thấy trong truyện cổ tích, miêu tả thế nào ấy nhỉ?" Tô Mộc nghĩ ngợi rồi nói: "Là Thiên thu vô tuyệt sắc, duyệt mục thị giai nhân*, tướng mạo khuynh quốc khuynh thành, kinh động đến người trong thiên hạ, trầm tĩnh như bóng hoa dưới nước, bước đi như gió nâng cành liễu rũ, còn phảng phất như mặt trăng bị mây nhẹ che lấp, phiêu diêu như tuyết bị gió thổi cuốn lên..."
* Thiên thu vô tuyệt sắc, duyệt mục thị giai nhân: trời thu không có cảnh đẹp, vừa mắt chỉ có giai nhân.
Số 38 cạn lời cảm thán: "Hôm nay là ngày ngươi thành thân với nam thần, ngươi vẫn không quên liêu muội* à?"
* Liêu muội: thả thính nữ.
"Ngươi thì biết gì?" Tô Mộc chân thành trả lời: "Nữ hài tử là sinh vật xinh đẹp động lòng người nhất trên thế giới, nhìn thấy người đẹp thì ngu gì không tới bắt chuyện chứ?"
"Ê, nàng là em chồng của ngươi đó!"
"Em chồng thì sao?" Tô Mộc khịt mũi một tiếng: "Em chồng cũng là nữ thần mà."
"Thôi... Ta chịu thua, bái phục chịu thua." Số 38 quyết định không nói.
Ngay lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng tranh cãi kịch liệt.
Nam nhân uống say đập bàn cả giận nói: "Muội muội của ta thật ngốc... Sao lại nhìn trúng một gã lão nam nhân lớn hơn nàng nhiều tuổi như vậy chứ! Ca ca ta không đồng ý!"
Tô Mộc nhếch môi, nghe giọng này là biết ngay đó là tên đại ca thiểu năng trí tuệ của cô, cô ngu ngốc? Cô ở thế giới này đã mười sáu tuổi, nam thần của cô cũng chỉ lớn hơn mười hai tuổi mà thôi, sao có thể tính là lão nam nhân được?
Tô Mộc đang lo lắng có nên đánh ngất xỉu tên đại ca ngốc nghếch kia rồi cho người khiêng về nhà hay không, tiếng cãi nhau bên ngoài đã biến mất, có lẽ Thẩm Nam Tiên đang tiếp đãi khách khứa đã giải quyết xong.
Vì vậy cô có thể yên tâm tiếp tục liêu muội, cô rạo rực xuân tình sờ tay Thẩm Lưu Dật và nói: "Đại tiểu thư..."
Thẩm Lưu Dật cười lắc đầu.
Tô Mộc hiểu ý, sửa cách xưng hô: "Bảo bối nhỏ..."
"Thẩm phu nhân." Tử Câm phu tử đứng tại cửa mở miệng: "Ta có thể xác định nếu ngươi tiếp tục có hành vi gây rối với Lưu Dật, tới lúc đó người gặp xui xẻo không chỉ có ta và Lưu Dật, Thẩm phu nhân cũng gặp xui xẻo theo."
Bàn tay đang nắm tay mỹ nhân của Tô Mộc chợt run lên, cô vội vàng buông ra.
Thẩm Lưu Dật dùng tay áo che miệng cười khẽ.
Tô Mộc nhìn về phía nam nhân đã đứng tại cửa hồi lâu, hắn giống như bóng đèn cỡ lớn, cô không tức giận nói: "Phu tử, ngươi đứng đó lâu như thế làm gì? Sợ ta ăn mất đại tiểu thư à?"
"Đúng là vậy."
Mi mắt Tô Mộc giật giật.
Thẩm Lưu Dật cong mắt, cười càng tươi.
Tô Mộc không cảm xúc: "Phu tử... Ngươi có thể không nói toạc ra như thế không?"
"Không thể." Tử Câm phu tử mỉm cười: "Nếu không nói toạc ra, chỉ sợ Thẩm phu nhân không nghe rõ."
"Ý ngươi là ta ngốc?"
"Tại hạ không dám." Tử Câm cười cười: "Chỉ là sở thích của phu nhân xưa nay không giống người thường, tại hạ sợ Lưu Dật lọt vào thủ đoạn thâm độc của phu nhân..."
Thẩm Lưu Dật bước tới cửa, nở nụ cười lắc tay Tử Câm, rồi lại lắc đầu.
Biểu tình của Tử Câm lập tức dịu lại, hắn cầm lấy tay Thẩm Lưu Dật.