Tô Mộc ngoái đầu nhìn lại hắn, ngay lúc đó tầm mắt lạnh băng của hắn và cô chạm nhau, giống như cơ thể đang ở một núi băng ngàn năm, làm người khác cảm thấy lạnh từ ngoài vào trong xương cốt.
"Bọn họ lựa chọn đi theo ta, cùng với nhân loại thuần chủng chiến đấu, đó là vì bản thân của bọn họ." Không giống với vẻ mặt của hắn, giọng nói bình tĩnh của Tần Thú nghe không ra cảm xúc, cũng không biết hắn bình tĩnh như vậy làm người hoảng hốt.
Người nhân tạo.
Bọn họ từ khi sinh ra đã được dán nhãn, bọn họ không có tên cho đến khi năng lực của họ được biết đến, mà thay vào đó danh hiệu trên dán nhãn chính là tên bọn họ, bọn họ thay thế con người lao ra chiến trường, chiến đấu với các sinh vật ngoài hành tinh, mở rộng lãnh thổ, nhưng lại chưa từng đạt được ý nghĩa chân chính của vinh quang, nói trắng ra là, bọn họ chính là những con chó được con người nuôi mà thôi, hơn nữa mạng sống của bọn họ còn bị nhân loại nắm ở trong tay.
Tất cả những người nhân tạo từ khi được sinh ra luôn có thói quen chấp nhận địa vị hiện tại cùng vận mệnh của chính mình, bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới việc phản kháng, họ chỉ biết khuất phục và phục tùng trước con người. Đây là vấn đề đương nhiên, cho dù ở trên chiến trường bị con người từ bỏ, cũng không có người nào sẽ cảm thấy đây là một việc sai trái.
Cũng giống như người máy có lúc báo hỏng, người nhân tạo cũng sẽ có thời điểm "Báo hỏng", cho đến khi bọn họ già đi, bọn họ không còn khả năng chiến đấu, Liên Bang quốc cũng sẽ không bỏ tiền nuôi dưỡng bọn họ, bọn họ chỉ có thể bị lưu đày đến những nơi giống như là hành tinh hắc ám để họ tự sinh tự diệt, đây chính là cuộc sống một đời của người nhân tạo.
Nhưng theo sự phát triển của thời đại, có một số người đã thức tỉnh họ không cam lòng khi phải làm vật hy sinh.
Hành tinh M là Tần Thú đã phá hủy bộ hướng dẫn tự hủy đầu tiên cho người nhân tạo, cũng chính là Tần Thú vi phạm bộ luật đầu tiên nổ súng bắn con người.
Vào ngày đó, Tần Thú làm việc giống như là một cái chốt mở, người theo hắn càng ngày càng nhiều, hắn mang theo bọn họ đi cướp đoạt tài nguyên của con người, hủy diệt hành tinh của con người đang cư trú, hơn thế nữa còn chiếm cho riêng mình, hắn dẫn dắt đội ngũ rất nhanh đã vô cùng lớn mạnh. Đội ngũ này bị người Liên Bang quốc coi là phản quân, mà hắn bị người Liên Bang quốc coi là thủ lĩnh của phản quân.
Ánh mắt của Tần Thú đặt ở bên ngoài cửa kính, trong mắt hắn có tinh quang, cũng có ánh lửa, "Những người đó, đem ta coi là chúa cứu thế của bọn họ, hy vọng ta có thể dẫn dắt bọn họ lật đổ sự thống trị của con người thuần chủng, lúc trước bất luận là ta phá hủy mệnh lệnh gửi đi tháp, là ta giết con người đầu tiên, ta đều chỉ là vì bản thân mình, ngươi nói, tại sao ta phải vì bọn họ mà chiến đấu?"
Vì cùng là người nhân tạo sao?
Xin lỗi, Tần Thú không có bất kỳ ý thức nào đồng cảm với dân tộc, ngay cả sự phản kháng ban đầu cũng chỉ vì hắn đột nhiên muốn giết người mà thôi.
"Có lẽ bọn họ cũng không phải hy vọng ngươi vì bọn họ mà chiến đấu, mà chỉ là......" Tô Mộc ngẩng đầu nhìn sườn mặt hắn, "Bọn họ đem ngươi coi như thần."
Thần sắc hắn trì trệ, sau đó rũ mắt nhìn cô, cười như không cười, "Thần?"
"Đúng vậy, chính là thần." Tô Mộc nghiêm trang nói: "Trong thế giới lĩnh vực tri thức đã được mở rộng tới một cảnh giới nhất định, đối với thế giới hiện thực nhận tri thức như vậy là đủ rồi, mọi người đều sẽ không tự chủ được bắt đầu ảo tưởng về một thế giới khác, bọn họ yêu cầu tín ngưỡng, giống như người dân Liên Bang quốc, bọn họ tín ngưỡng thế giới của thần thụ, thậm chí biến đại hoàng tử trở thành người chăm sóc thần thụ, mà người nhân tạo, bọn họ vốn là cùng nhân loại bất bình đẳng về địa vị, sau khi bọn họ thức tỉnh, không cam lòng đối với vận mệnh của chính mình, vì vậy bọn họ càng sẽ yêu cầu một cái tín ngưỡng, mà ngươi xuất hiện, ngươi giống như là một vị thần, xóa đi định kiến trong xã hội cũ, làm bọn họ thấy một con đường mới, cho nên ngươi chính là vị thần tín ngưỡng của bọn họ".