Phát Sóng Trực Tiếp: Nhân Vật Phản Diện Đừng Hắc Hoá!

Chương 301: Trẫm và tướng quân cùng nhau cởi chiến bào (31)



Editor: @Thiên Lang (Sirius)

Beta: @Aki Re

Tô Mộc còn chưa kịp cảm giác có gì không ổn thì nghe "Răng rắc" một tiếng, dưới chân cô là trần nhà đã vỡ vụ, cô thét chói tai theo bản năng, thân thể rơi tự do, sau đó đau đớn như trong tưởng tượng không xuất hiện, âm thanh kêu thét dần dần biến mất, lúc này cô mới lén lút mở hé hai mắt, hóa ra cô không rơi, mà được một đôi tay ôm lấy.

Sau khi đứng vững, cô mới nhớ ra... Cả người mình đều dính nước không những vậy còn đang ở trong lòng một người không một mảnh vải, còn bị nam nhân đó ôm vào lòng.

Khuôn mặt cô đờ đẫn nhìn hắn.

Trong không gian rộng lớn, chỉ có vòi hoa sen còn đang phun nước, thực nhanh làm cả người cô cũng ướt đẫm. Sau một lúc lâu, cô rốt cuộc chịu đựng không được khi phải trầm mặc như vậy, thật cẩn thận mở miệng: "Tướng quân...... chào."

Dáng người Tần Thú thật tốt, xương quai xanh tinh xảo, lồng ngực rắn chắc hữu lực, còn có cơ bụng mê người, tất cả đều hoàn hảo, chỉ là trên thân thể hắn có vết thương ngang dọc che kín, liền phá hủy đi thân thể hoàn hảo, tăng thêm vài phần khủng bố.

Tuy vậy mạc danh cảm thấy... thật quyến rũ.

Tô Mộc ép chính mình thu hồi tầm mắt lưu luyến thân thể nam nhân, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.

Tần Thú trên người không mặc gì cả, hắn cũng không cảm thấy không được tự nhiên, ngược lại đem ánh mắt dừng lại ở khuôn mặt đầy khẩn trương của cô, trên mặt cô dính nước, bọt nước chảy qua sườn mặt, đi qua cần cổ trắng nõn, chảy vào cổ áo, hơi hơi nhìn thấy xương quai xanh.

Chợt, toàn thân Tô Mộc như là bị giật điện, bởi vì cô lại một lần nữa cảm nhân được, dưới mông cô có vật gì đó nóng bỏng đang chọc chọc cô.

Cùng hắn tạo nên tư thế thật gần, cô có thể cảm nhận được hô hấp của hắn, hơi thở dần trở nên có chút dồn dập, còn có lồng ngực cũng đốt lên lửa nóng.

Hắn không nói, lại so với quá khứ khi nói cảm giác áp bách mạnh thêm vài phần.

Nhìn trong mắt hắn, Tô Mộc có cảm giác mình như một miếng thịt ngon miệng, mà hiện tại cạnh cô là một con dã thú thèm nhỏ dãi.

Cô cảm thấy tình huống có vẻ không nghiêm túc.

Nam nhân lạnh nhạt mở miệng:"Tức phụ."

Xưng hô này...

Tô Mộc nổi da gà, loại tình huống này khiến cô không dám mở miệng phủ định đây không phải tên của cô.

Hắn híp mắt, nguy hiểm hỏi: "Ngươi đến tột cùng là đã thành niên chưa?"

"Còn...... chưa có." Luật pháp Tinh tế, nữ qua mười sáu là thành niên, bởi vì năng lực sinh sản dần dần không đủ thuần chủng so với xã hội nhân loại. Tô Mộc đương nhiên là đã thành niên, hơn nữa nàng đã thành niên được 1 năm, nhưng mà trực giác nhắc nhở cô, cô trả lời có chút không tốt.

Quả nhiên, nghe xong đáp án của cô, ánh mắt sắp sửa dâng lên điên cuồng của Tần Thú chậm rãi biến mất, giọng nói của hắn không chút nào che dấu sự ghét bỏ: "Ta cũng đoán được ngươi hoàn toàn không có bộ dáng phát dục, liền chứng minh ngươi còn chưa có thành niên."

"Ha hả a......" Tô Mộc khô khan cười, trong lòng trực tiếp mắng, đồ nam nhân biến thái, ta phát dục liên quan gì đến ngươi.

Bỗng nhiên, cô cảm nhận được, vật nóng bỏng kia đã chậm rãi bình phục khiến cô có chút ngạc nhiên ngoài ý muốn...

Hay là...... Hắn thật là tính toán muốn bắt cô, chỉ là bởi vì cô "Vị thành niên", cho nên hắn liền từ bỏ?

Sao có thể!?

Tên này tuyệt đối là một kẻ không có nguyên tắc!