Thời gian tới Hiên Viên quốc giống nhau, địa điểm giống nhau, xe ngựa muốn gặp chạy thoáng qua giống nhau.
Tô Mộc mang khăn che mặt từ trên xe ngựa bước xuống, quyết đoán ngăn một chiếc xe ngựa xa hoa phía trước, nàng nói: "Tiểu nữ có việc muốn nói cho Tịch đề đốc."
"Đại nhân?" Xa phu do dự nhìn về phía thùng xe, nói: "Vị cô nương này là từ trong phủ trưởng công chúa đi xe ngựa bước xuống."
Một lát sau, trong xe truyền đến thanh âm nam nhân, "Chuyện gì?"
"Ta phải gặp mặt cùng đề đốc nói chuyện."
Giống như lần đầu tiên gặp mặt, trong xe lại lần nữa trầm mặc trong chốc lát, không lâu sau, nam nhân mặt lạnh mặc hắc y mới từ trong xe đi xuống.
Bất luận là lần thứ mấy gặp mặt, Tịch Y đều vẫn duy trì một cổ khí tráng người sống chớ tới gần, thần sắc cũng lạnh như băng, nam nhân sống giống như luôn tự mang một cái điều hoà có hiệu quả làm lạnh.
Hắn đứng cách Tô Mộc một khoảng, lãnh đạm hỏi: "Cô nương có chuyện gì?"
Thoáng chốc, thanh âm tên bắn lén bay trong không khí vang lên, đúng giờ một mũi tên bắn lén bay về phía sau lưng Tịch Y, Tịch Y sắc mặt không thay đổi, chỉ nhẹ nhàng nâng tay, liền tiếp bắt được mũi tên đang cắt xuyên không khí kia, tái kiến hướng tới nữ nhân đang tới gần chính mình, ánh mắt hắn tối sầm lại, mũi tên bắn lén kia đâm thẳng vào ngực nàng.
Bỗng nhiên, tay nắm mũi tên của hắn bị một bàn tay mang hơi ấm nắm lấy, tiếp theo, hắn nghe được thanh âm thiếu nữ khóc nức nở.
"Tịch Y, ta yêu ngươi." Nàng mang khăn che mặt bên ngoài chỉ hở một đôi mắt giăng đầy sương mù, giống như là mặt trăng hoảng hốt khi bị mây đen che khuất ánh sáng, mê mang, xem không rõ, lại cũng bởi vậy mà khiến nhiều người thần bí nhìn trộm, mà tuyệt nhiên không bởi bị giết đâm ra oán giận, chỉ có một lòng tràn đầy tình ý không thể kể ra khiến bản thân tiếc nuối cùng thống khổ.
Một giọt nước mắt rơi ở trên mu bàn tay hắn, nước mắt kia tựa hồ mang theo độ ấm nóng rực khiến tay hắn khẽ nhúc nhích.
Chợt, mặt hắn bị một đôi bàn tay giữ chặt, thiếu nữ khóc thút thít nhón mũi chân lên, hôn lên môi hắn.
Hô hấp hắn cứng lại, đồng tử bỗng nhiên co chặt, không khỏi liền buông lỏng cái tay bắt mũi tên bắn lén ra.
Cho dù cách khăn che mặt, nhưng trên môi truyền đến độ ấm lại không có chút nào chịu ảnh hưởng, ngay cả xúc cảm, cũng nhiều hơn một phần triền miên như có như không.
Tiếng gió, tiếng đám người kinh hô, đều vào giờ phút này vô pháp lọt vào tai.
Nhịp tim hắn tựa hồ như muốn ngừng đập.
Không, nhịp tim hắn thật sự muốn ngừng đập.
Tô Mộc lui ra phía sau một bước, nhìn Tịch Y chậm rãi giơ tay bưng kín ngực, giữa mày hắn nhíu chặt lại, cho dù hắn cố gắng nhẫn nại, nhưng mà trái tim đau đớn thực mau làm toàn thân hắn trở nên vô lực, chậm rãi, hắn quỳ một gối xuống đất, gắt gao bắt lấy quần áo trước ngực, một giọt mồ hôi lạnh lướt qua khóe mắt hắn, hắn lại ngước mắt, chỉ nhìn thấy vạt áo xanh lục của thiếu nữ đứng ở trước mặt chính mình.
Nước mắt nàng chưa khô, lấy từ trong quần áo trước ngực mình một khối sắt lá ném xuống đất, đôi tay chống nạnh, cười ha ha, "Ngươi giết ta hai lần, lúc này đây ngươi rốt cuộc cũng thua dưới tay của ta!"
Tịch Y nghe không rõ nàng đang nói cái gì, chung quanh tựa hồ đều là thanh âm ồn ào, thúc giục hắn nhanh nhắm mắt lại liền sẽ không cần nghe thấy mấy cái thanh âm ồn ào này nữa, mà thực mau, hắn liền cũng nghe không thấy thanh âm.
Không lâu sau, hai tay của hắn rũ xuống, không có động tĩnh.
Tô Mộc ôm cánh tay, hừ hừ nói: "Ngươi cũng coi như là nam nhân, đã chết cũng không có ngã trên mặt đất, bổn tiểu thư bội phục ngươi."
Tiểu Bạch nói không sai, khi nàng nhìn thấy đối tượng mình muốn giết, vật phẩm sẽ ở trong đầu nàng nói cho nàng biết nên sử dụng như thế nào, mà "Yêu ngươi yêu đến mức muốn giết chết ngươi" phương pháp sử dụng cần có ba điều kiện, cần phải ở trước mặt đối phương chảy nước mắt rồi nói một câu "Ta yêu ngươi", sau đó hôn lên môi hắn, như vậy mới có thể khiến đối phương chết.
Tuy nói nàng không có cách thích ứng với phương pháp này, nhưng mà lại không có biện pháp, hắn không chết thì nàng chết.
"Xem đi, Tiểu Bạch!" Tô Mộc cao hứng ở trong đầu kêu lên: "Ta không dựa vào sát hẳn phải chết, cũng giải quyết được nhân vật phản diện!"
Thanh âm số 38 lại có chút bất an, "Không đúng rồi...... Cái vật phẩm mới tới này, giá cả ở mức kém hơn cả trung bình, vậy khẳng định có chỗ không thích hợp......"
"Nào có cái gì không thích hợp? Ta cảm thấy thực ổn...... Ách!" Tô Mộc chợt che ngực chính mình, quần áo đều bị nắm thành một đoàn.
Số 38 sốt ruột, "Uy, ngươi làm sao vậy!?"
Một cái bình luận quét qua phòng phát sóng trực tiếp.
Hài tử ta phóng tủ lạnh:【 "Yêu ngươi yêu đến mức muốn giết chết ngươi", vật phẩm này nghiên cứu phát minh vẫn chưa thành thục, nếu đối phương sau khi chết, người sử dụng nội trong mười giây không có hôn lại người chết, người sử dụng vật phẩm kia cũng sẽ chết đi (〃w〃)】
"Như vậy chẳng khác nào bị hố???" Tô Mộc chịu đau không được, ngồi xổm trên mặt đất.
Phiệt tàn hỏa by ái:【 Ta cũng không biết vật phẩm này có tác dụng phụ, ngươi như thế nào biết!? 】
Hài tử ta phóng tủ lạnh:【 Bởi vì ta chính là người tạo ra vật phẩm này nha?????】
Tô Mộc đau muốn tắt thở.
Phiệt tàn hỏa by ái:【 Vật phẩm của ngươi có bug ngươi không có thay đổi sao!? 】
Hài tử phóng tủ lạnh:【 Cái này không phải bug, cũng không phải tác dụng phụ, nhân gia chỉ là thích xem nhất tiết mục cùng yêu cùng chết mà thôi, đoạn hôn người chết gì đó...... Siêu lãng mạn nha (????)" 】
"Ngươi......" Sắc mặt Tô Mộc trắng bệch, run rẩy vươn ngón tay ra chỉ vào màn hình, một câu cũng chưa nói xong, thân mình liền đã ngã xuống.
Người xuyên việt Tô Mộc, lần thứ ba xuyên qua...... Cùng nhân vật phản diện đồng quy vu tận.
So với lần trước bị nhân vật phản diện giết một mình mình, đã có tiến bộ rất lớn.