Mắt Tịch Y giống như màn đêm, phảng phất bình tĩnh giống như nước lặng không hề gợn sóng, đây không phải là ánh mắt của người lớn lên trong hoàn cảnh tốt đẹp, đúng là bởi vì thất vọng quá nhiều, cho nên sẽ không có ôm hi vọng.
Cho dù hiện tại quyết định đem nàng lưu tại bên người, bất quá cũng chỉ có mình hắn đơn phương, một người khổ sở xác định đánh xuống một canh bạc khổng lồ mà thôi.
Thắng, hắn sẽ có được nàng tung tăng nhảy nhót, thua, hắn sẽ có được cơ thể không nghe không thấy của nàng, hắn đã cô độc rất lâu, giờ kéo một người cô độc cùng với chính mình, hắn cũng sẽ không có nửa phần cảm xúc tội ác.
"BOSS!" Tô Mộc đột nhiên bổ nhào vào trong lòng ngực hắn, lực đạo này quá mạnh, thế nhưng cũng đem hắn đánh lui lại một bước, lưng hắn dựa ở trên cửa sổ, phát ra một đạo âm thanh va chạm không nhỏ, nhưng thanh âm ồn ào này, thực mau lại bị thanh âm ồn ào của nàng che lấp đi, "Tuy rằng cảm thấy thừa nhận chuyện này thực vả mặt, bất quá ngươi lãnh khốc huyễn cuồng bá đúng thật đã chinh phục được ta, hơn nữa đi theo cạnh ngươi, chỉ cần ngươi không lấy kiếm chọc ta, ta cũng có cảm giác siêu an toàn, hơn nữa không biết vì cái gì, ta thế nhưng thích lão nam nhân, liền tính ngươi bá đạo vô lễ, tàn nhẫn vô đạo, đánh giá của đại chúng cũng không tốt, chính là cũng không thể phủ nhận ngươi lớn lên thực đẹp nha! Bất quá...... Ta chính là có một chút lo lắng......"
Nàng nói một đống lớn thông báo mà không hề biết đang phê bình hắn, tóm lại khi hắn nghe được ba chữ "Lão nam nhân", biểu tình Tịch Y chớp mắt có một chút biến hóa, hắn dừng một chút, hỏi: "Lo lắng cái gì?"
"Chính là......" Nàng đáng thương vô cùng từ trong lòng ngực hắn ngẩng đầu lên, "Ngươi có khuynh hướng bạo lực gia đình hay không a? Nói trước, con người của ta tương đối thích tiêu tiền bừa bãi, chờ về sau ta gả cho ngươi...... Ngươi có thể hay không đừng mắng ta phá sản quá nhiều liền rút kiếm ra thọc ta được không?"
Tịch Y rũ mắt nhìn khuôn mặt nhỏ của nàng thần sắc khiếp đảm cứng lại, không phải bởi vì trong đầu nàng nghĩ những thứ lung tung rối loạn, mà là......
"Ngươi nói, ngươi phải gả cho ta?"
Tô Mộc nhíu mày, đầu tiên là nghi hoặc, theo sau là bất mãn, "Ngươi sẽ không chỉ nghĩ cùng ta chơi đùa đi! Không lấy thành thân làm mục đích yêu đương thì đều là đang chơi lưu manh!"
"Ngươi cũng biết......" Thanh âm hắn tạm dừng một chút, "Thân phận của ta và ngươi, nếu có người trước mặt biết, ngươi muốn tự mình xử lý như thế nào?"
"Cái gì mà tự mình xử lý? Nếu người khác hỏi tới, ngươi đương nhiên phải nói ta là thê tử của ngươi, chẳng lẽ ngươi còn muốn nói ta là chất nữ của ngươi, ngươi định tìm một tiểu lão bà ư?" Nàng từ trong ngực hắn rời khỏi, thân thể đứng thẳng, hung tợn trừng hắn, ánh mắt xem hắn giống như đang nhìn tra nam lừa gạt tình cảm.
Nàng rốt cuộc là đang thật sự không hiểu hay là giả vờ không hiểu đây?
Tịch Y khom lưng, đôi tay nắm chặt khuôn mặt nhỏ của nàng, đối mặt với dung nhan của nàng, cũng thấy được trong con ngươi thanh triệt* của nàng thấy được khuôn mặt của hắn, hắn lại hơi trầm mặc, một lát sau, hắn mới chậm rãi nói: "Ta nói cho ngươi biết hoạn quan là cái gì, nói dễ nghe thì kêu chúng ta là nội thị, nói không dễ nghe, kêu chúng ta là hoạn quan......"
*thanh triệt: ý chỉ chị rất ngây thơ, trong sáng, sạch sẽ.
Hắn nói không nên lời bởi vì có một bàn tay mềm mại không xương bưng kín môi hắn.
Nàng nói: "Ngươi đừng tưởng rằng ta là tiểu nữ hài không hiểu chuyện gì, nhận thức nên có ta đều có, từ lúc bắt đầu, ta liền biết ngươi là người như thế nào, ta cũng biết cùng ngươi ở bên nhau, về sau chúng ta không thể sinh hoạt bình thường giống phu thê khác được, ta cũng không thể vì ngươi sinh hài tử, còn có, sẽ có rất nhiều người ở sau lưng chê cười ta."
Tay hắn khẽ run bắt được bàn tay nàng đang che mặt mình lại, "Nếu ngươi đã biết rõ......"
"Bất quá chuyện này có quan hệ gì đâu?" Tô Mộc cầm tay hắn đặt lên môi mình, ở trên mu bàn tay hắn nhẹ nhàng hôn lên, nàng cười nói: "Ngươi không phải rất lợi hại sao? Có người chê cười ta, ngươi liền giúp ta đánh hắn, ngươi nếu thích hài tử chúng ta về sau có thể đi nhận nuôi, những cô nhi không có chỗ ở cố định, đến lúc đó chẳng phải chúng ta sẽ thành phu thê có thể sinh hoạt bình thường sao......"
Nói tới đây, nàng cúi đầu sắc mặt hơi ửng đỏ, rồi lại thực mau ngẩng đầu lên, đối mặt với cửa liền giang hai tay dũng cảm nói: "BOSS! Chúng ta ở trong sân đất trồng đầy dưa chuột chẳng phải tốt rồi sao!"
Thanh âm số 38 đang ăn cái gì bỗng ngừng một chút, sau một lúc lâu, hắn phát ra thanh âm như heo kêu nói: "Mẹ nó thật khó xử! Ta cắn phải đầu lưỡi!"
Tô Mộc da mặt dày nhìn phòng phát sóng trực tiếp điên cuồng xoát "666*", còn không có kịp kiêu ngạo hừ một tiếng, nàng đột nhiên bị nam nhân từ phía sau ôm lấy.
*666 "牛牛牛": Thật tuyệt vời, kinh ngạc, giỏi,...
Tịch Y hạ thấp eo, cằm dựa vào đầu vai nàng, môi như có như không chạm vào gương mặt nàng, hắn ở sườn tai nàng thấp giọng nỉ non, "Mộc Mộc nói khiến ta thật cao hứng......"
Tô Mộc rụt rụt cổ, cảm thấy bị hô hấp hắn làm cho ngứa, ngay cả tâm cũng ngứa theo.
Nhưng thực mau, thân mình nàng lại cứng đờ.
Bởi vì hắn ở đó nguy hiểm nói nhỏ: "Kiến thức này, ai dạy cho ngươi?"