Tử Thần lại hơi trầm mặc một lần nữa, sau một lát, hắn hỏi: "Vì cái gì chỉ có nguyện vọng như vậy thôi?"
"Bởi vì dáng người tốt thì nữ nhân mới thực mê người nha~~"
Tử Thần lạnh nhạt:"Ta không cảm thấy cái khối sưng trước ngực kia lớn hơn một chút liền có tác dụng mê hoặc tâm người."
Tô Mộc:"..."
Cô liếc mắt nhìn Tử Thần giữa không trung, có thể đoán được ở bên trong cái áo đen đó, khẳng định là một bộ xương trắng, cô ý thức được, cô cùng vị Tử Thần này căn bản là có hệ thống thẩm mỹ không giống nhau.
Tử Thần đạm mạc nói: "Nhân loại, ta còn có thể cho ngươi cơ hội để thực hiện nguyện cuối cùng."
Cầu hắn đi, xin hắn ban cho cô trường sinh bất tử, xin hắn ban cho cô cả đời này vinh hoa phú quý, xin hắn đồng ý đưa cô rời khỏi cái thị trấn này, cả đời này sẽ không tiến vào cửa địa ngục, hoặc là, khẩn cầu mượn năng lực của hắn, khiến cho kẻ thù của cô chết không được tử tế.
Giống như nguyện vọng của nhân loại khác đều khẩn cầu giống nhau, lột bỏ lớp giả dối cao ngạo, hèn mọn khẩn cầu hắn, lực lượng của Tử Thần đến từ chính nỗi sợ hãi trong tâm của vạn vật trên thế gian, chỉ cần trên đời này còn có sinh mệnh sợ hãi cái chết, vậy hắn liền sẽ tiếp tục tồn tại trên thế giới này.
Hắn là thần, hưởng qua không ít sự sợ hãi trong tâm, bất quá, lần này hắn sẽ phá vỡ luật lệ, cẩn thận nhấm nháp mùi vị sợ hãi của cô gái nhân loại này.
Làm Tử Thần cao quý lặp đi lặp lại dò hỏi nhiều lần, Tô Môc chính là người đầu tiên.
Nhưng Tô Mộc cũng không phát giác ra, cô từ bỏ mong muốn biến ngực to, nghiêm túc suy nghĩ, nói:" Tôi có thể ước tìm được Adele sao?"
"Adele?" Tử Thần lạnh lùng nói: "Kia là bạn gái của Briand?"
Nhìn đi, hắn đang cố ý nhắc tới Briand.
Khiến cô nhớ tới hận thù với Briand.
"Đúng vậy, chính là Adele." Tô Mộc chớp chớp mắt, hỏi: "Ngài có thể giúp ta tìm được cô ấy sao?"
Tử Thần buồn bực trong chốc lát, mới đáp: "Có thể."
"Thật tốt quá!"
"Bất quá, ngươi cũng phải trao đổi thứ tương ứng."
Biểu tình vui vẻ vừa rồi của Tô Mộc lập tức biến mất, cô mếu máo, "Ngài đây là muốn ta trao đổi như thế nào?"
"Có rất nhiều loại người hướng ta cầu nguyện vọng." Nhưng mà hướng tới Tử Thần cầu nguyện ước, hoặc là bị đẩy vào bước đường cùng, nếu không chính là nội tâm u ám, lại chưa bao giờ gặp dạng người giống như cô, phảng phất như hắn đây là đang ép buộc cô ước nguyện vậy, hắn dừng một chút, nói tiếp: "Có họa sĩ dâng ra đôi mắt của họ, có ca sĩ dâng ra âm thanh của họ, cũng có người dâng ra người thân của họ, hoặc là lương tâm của họ.... Đây chính là trao đổi."
Ở nơi này cùng Tử Thần, chỉ cần ngươi có đồ vật, ngươi đều có thể trao đổi, nhưng Tử Thần có thể coi trọng hay không, lại là một chuyện khác.
Tô Mộc rối rắm hơn nửa ngày, thử tính hỏi: "Nếu không...... Tôi đem đôi mắt của tôi hiến cho ngài?"
Tử Thần không nói gì.
"Không không không......" Tô Mộc lắc đầu, "Tôi không nhìn thấy, liền không thể thưởng thức mĩ nhân, nếu không tôi đem thanh âm của tôi hiến cho ngài?"
Tử Thần không nói.
Cô gãi gãi tóc, "Ngàu chướng mắt thanh âm của tôi...... Tôi đây còn có thể dâng ra cái gì đây?Cái loại đồ vật lương tâm này ta cũng không có a......"
"Vì cái gì ngươi không ước trả thù Briand?"
Tô Mộc ngẩng đầu nhìn, rốt cuộc nhịn không được đi hỏi Tử Thần, cô nghiêng đầu, nghiêm túc nói: "Vì tên cặn bã Briand kia tôi phải trả giá cùng sao? Như vậy có phải quá uổng phí không? Ngài nói xem, đôi mắt của tôi xinh đẹp như vậy, thanh âm cũng tuyệt mĩ như vậy, mặt cũng lớn lên đẹp, còn có một tâm hồn thánh thiện như vậy.... Nếu thật sự từ bỏ vì tên cặn bả kia, đầu óc tôi chẳng phải lú lẫn rồi sao, so với trả thù Briand, đương nhiên là tìm được Adele quan trọng hơn."