"Tôi mà không trở lại, cô đã bị con người kia...... cô liền sẽ bị tên Briand giết chết." Tô Bạch rốt cuộc rủ mắt, đôi mắt hắn tối sầm, không thể thấy cảm xúc đó là gì, "Cô quá phiền toái, tôi không nghĩ rằng Tử Thần muốn thu nhận linh hồn của cô."
"Anh có ý gì?" Tô Mộc không vui nhấp môi. "Ý của anh là nói Tử Thần sẽ ghét bỏ em?". Tô Bạch không đáp, dùng sự trầm mặc tỏ vẻ đây là vấn đề không còn nghi ngờ gì nữa.
" Ha, ha, ha..... " Tô Mộc kiêu ngạo cười vài tiếng, tay chống nạnh nói:" Tô Bạch, anh không biết đâu, em đã từng gặp qua Tử Thần, ngài ấy tuy rằng lớn lên...... lớn lên có chút khác biệt, nhưng thật sự tốt bụng hơn anh rất nhiều. Ngài ấy không những tốt bụng mà còn trung thực, giọng nói của ngài ấy nghe quả thực dễ nghe. Chỉ cần nhìn vào bộ xương sạch sẽ của ngài có thể biết đây là một người sạch sẽ và cẩn thận. Hơn nữa, ngài ấy còn thích giúp đỡ mọi người, cho em một cái nguyện vọng miễn phí..... Anh nói xem, Tử Thần, ngài ấy tâm địa lương thiện, nhiệt tình giúp đỡ người, liệu sẽ ghét bỏ em sao?".
Không, thực ra loạt từ vựng trang trí đó chỉ đơn giản là không ai đặt lên trên Tử Thần được.
Sau đó Tô Bạch trầm mặc, rất tò mò suy nghĩ, liệu có nên hay không bổ đầu cô ra để nhìn xem sự ngu ngốc của cô có thể làm hài lòng hắn như thế nào?.
Tô Mộc khịt khịt mũi, "Tô Bạch, anh nếu như ghét bỏ em, Tử Thần, ngài ấy giọng nói dễ nghe, còn thích sạch sẽ, sẵn sàng giúp đỡ em, ngài tốt hơn anh rất nhiều!"
Vẫn là tính......
Tô Bạch nghĩ nghĩ, từ bỏ việc muốn bổ đầu cô ra.
Hắn thu hồi lại ánh mắt, tiếp tục đi lên phía trước. Hắn ta bước ra khỏi giáo đường tối, dấn thân vào nơi tối tăm của bóng đêm.
" Đúng rồi....." Tô Mộc đi theo phía sau hắn đột nhiên lên tiếng hỏi: " Chân của anh không phải bị thương sao? Làm sao bây giờ lại tốt như vậy?"
Bước chân Tô Bạch dừng lại.
"Em nhớ rõ anh đây là do tai nạn xe cộ bị thương, yêu cầu nghỉ ngơi một tháng, như thế nào....... Anh hiện tại lại đi bình thường được?". Tô Mộc vuốt cầm, đi tới trước người hắn.
Trong ánh mắt của Tô Mộc, Tô Bạch từ từ lấy một thân cây, hắn biểu lộ khuôn mặt không có cảm xúc nói: " Vết thương của tôi giờ chưa có tốt."
"Không đúng, rõ ràng anh vừa mới......"
" Đó là ảo giác."
" Sao em có thể gặp ảo giác?"
Tô Bạch nghiêm túc nói:" Cô bị thương ở đầu rồi."
" Là, đúng vậy....." Được Tô Bạch nhắc nhở, Tô Mộc chợt liền tự hoài nghi chính mình bị chấn động não tựa hồ sẽ làm người ta sinh ra một ít ảo giác, cô lại rối rắm nhíu mày, " Chẳng lẽ, anh vừa mới từ trong giáo đường đi ra, đều nhảy bằng một chân?"
Tô Mộc mày nhíu nhíu lại, cô cảm thấy việc nhảy một chân đi ra, thật không giống với việc mà người tự xưng là người cao quý như Tô Bạch sẽ làm.
Nhưng mà, Tô Bạch lại nghiêm túc gật đầu: " Cô nói đúng rồi đó, tôi chính là như vậy đi ra."
Thái dương Tô Mộc nhảy dựng, không dám tưởng tượng bộ dạng đó trông ra sao.
Tô Bạch lúc này lại đương nhiên nói: " Hiện tại, cô phải giúp tôi."
" Này......"
"Tôi là người bị thương".
Hắn nói một cách ngắn gọn, Tô Mộc không tình nguyện cắn môi, thỏa hiệp với hắn" Được rồi......"
Cô hướng về phía Tô Bạch đi tới, vừa bắt cánh tay hắn, tiếng" leng keng" lại một lần nữa vang lên trong đầu.
"Nhiệm vụ ngẫu nhiên rơi xuống. Nhiệm vụ lần này, chủ bá phải đến gần một người, để người đó nói ra những lời khen ngợi chân thành, phần thưởng sẽ là...... vương miện Mary Sue"
Ánh mắt Tô Mộc sáng lên, bản thân là nữ nhân, nếu vậy thứ muốn nhất chính là cái gì? Có thể so với lực sĩ có sức lực sao? Đương nhiên câu trả lời là không phải, nữ nhân muốn nhất là làm chủ nhân của vương miện Mary Sue hào quang a!.
Tô Mộc ngước mắt nhìn Tô Bạch, đôi mắt cười như ngôi sao phát sáng.
Nếu không.......
Tô Bạch âm thầm trầm tư, vẫn là muốn cô dời đôi mắt đó đi.
" Tô Bạch, Tô Bạch!" Cô bắt lấy cánh tay hắn đẩy tới, đẩy lui, dùng giọng điệu ngọt ngào nói: " Nói như thế nào đi nữa trên danh nghĩa em cũng là em gái của anh đó, nhưng từ nhỏ tới giờ anh đã không thường xuyên nói chuyện với em, nếu không thì hôm nay anh khen em vài câu đi!".
Tô Bạch an tĩnh nhìn mắt cô, bắt lấy cánh tay mình kéo ra, lại thầm nghĩ, nếu không vẫn cứ để tay bị nắm lấy đưa qua lại sẽ dẫn đến tay hắn bị run rẩy?.
Tô Mộc cho rằng Tô Bạch sẽ không nói được lời hay, cô liền nhắc nhở hắn một tiếng, cô khụ một tiếng, ra vẻ rụt rè nói:" Giả sử nói, có người cảm thấy đôi mắt của em đẹp, thì sẽ nói em có đôi mắt thực hoàn mỹ, cũng có người nói em có giọng nói dễ nghe, liền sẽ nói em có tiếng nói thật êm tai, cũng có người nói em thông minh, liền sẽ nói em cơ trí...... Tô Bạch, anh cảm thấy em nơi nào đáng để anh thưởng thức, hoặc là nơi nào của em lớn lên trông đẹp nhất?".
Cô gợi ý cho hắn, cũng quá rõ ràng a.
Chỉ cần Tô Bạch không phải là một người mù, vậy tuyệt đối có thể nói ra ngàn vạn cái ưu điểm trên người cô.
Tô Mộc chờ mong xem hắn.
Tô Bạch quả thật là ánh mắt khẽ nhúc nhích, có động tĩnh như cô mong muốn, hắn thấp giọng chậm nói: "Khung xương của cô thực hoàn mĩ".