Phát Trực Tiếp Nuôi Rồng Ở Tinh Tế

Chương 8



Một tiếng trước, tại một biệt thự tư nhân ở hành tinh Đế Đô.

Ba rồng trẻ tuổi đội mũ thực tế ảo(1), tắt công năng đưa giọng nói vào làn đạn rồi ngồi thành một hàng trên sô-pha, ba cái màn hình trí não trước mặt đều đang dừng ở cùng một giao diện —— phòng phát trực tiếp 1551 trên nền tảng stream Mắt Mèo.

Chú Thích (1)

Streamer là nhân loại rất hiếm thấy trên hành tinh Đế Đô, đây chính là một trong số ít đó. Người này còn trẻ tuổi nhưng khí chất đã hơn người, dù đang đứng trong bếp mà vẫn có cảm giác lạnh nhạt không dính khói lửa.

“Tông Trì, lão đại đang ở chỗ của cậu ta hả?” Rồng đội mũ thực tế ảo màu đen hỏi.

Rồng đội mũ màu bạc rõ ràng là rồng từng liên lạc với Hạ Tỉnh mở miệng: “Đúng vậy, tên cậu ta là Thẩm Miên. Hôm qua lúc gửi trí não cho lão đại tao có lén kiểm tra một chút. Chỗ đó là một Viện nuôi trẻ tên Khải Minh, viện trưởng Thẩm Miên là sinh viên khoa dạy trẻ chuyên nghiệp vừa mới tốt nghiệp năm nay, vì để duy trì sinh kế cho Viện nuôi trẻ nên cậu ấy vẫn thường xuyên phát trực tiếp trên nền tảng Mắt Mèo. Chiêu Tinh Thần mày đừng có chọc tao, tao chỉ biết được từng ấy thôi, nếu tra thêm nữa thì sẽ thành lạm dụng quyền hạn để mưu lợi mất, đúng không Ngôn Hoán?”

Ngôn Hoán đội mũ trắng nói: “Tinh Thần mày đừng chọc nó nữa, Tông Trì làm đúng rồi.”

Chiêu Tinh Thần đội mũ đen: “Tao đây là đang lo lắng cho lão đại thôi, thứ thiểu năng đó mỗi ngày đều lắc lư ở bên ngoài, yên tâm thế quái nào được? Cũng may lần trước quân đội đã dọn sạch đám phản loạn rồi, hoàng thất cũng thông cảm lão đại bị thương nên cho anh ấy nghỉ phép, nếu không thì với thân phận Hoàng thái tử, chắc chắn anh ấy sẽ bị đuổi về cà mặt ra mắt với công chúng.”

Ngôn Hoán: “Việc lão đại liên hệ được với Tông Trì chứng minh rằng anh ấy đã khôi phục lại trạng thái bình thường, còn chuyện muốn ở lại hành tinh Thủy Đô có lẽ là lão đại tự có suy tính riêng. Hạ Tỉnh có tham dự phát trực tiếp không? Tao không nhìn thấy anh ấy.”

Chiêu Tinh Thần đang định trả lời thì trong phòng phát trực tiếp bỗng truyền tới tiếng bước chân, ba người vô thức nhìn về phía cửa bếp, thấy một giọng nói non nớt ngây ngô truyền tới: “Viện trưởng ơi! Con và em trai tới giúp thầy một tay nè.”

Chiêu Tinh Thần hơi ngờ vực: Mình nhớ là hình như trong Viện nuôi trẻ chỉ đăng ký một nhóc Rồng Đá Quý con thôi mà, sao lại nhiều thêm một con rồi? Hay là mình tìm sai phòng stream?

Nhưng nghi hoặc của cậu rất nhanh đã bị xóa bỏ —— từ sau lưng Rồng Đá Quý xuất hiện một con rồng con màu vàng to cỡ lòng bàn tay đang đập cánh phành phạch bay thẳng tới, cơ thể nó thon dài, trên lưng có một đôi cánh vàng nhạt.

Trăm phần trăm là Hạ Tỉnh!

Ba người trừng mắt nhìn cấp trên trực tiếp của mình ngắm chuẩn mục tiêu bay thẳng về phía Thẩm Miên, sau đó thu cánh hạ xuống, bảy vòng tám vèo quấn lấy tay anh, lưỡi còn hơi thè ra nữa.

Chiêu Tinh Thần: “Bình thường chúng ta làm trợ thủ cho thứ đồ chơi này sao?”

Tông Trì tuyệt vọng: “Bình thường chúng ta còn nói gì nghe nấy với thứ đồ chơi này?”

Ngôn Hoán một câu giết sạch: “Còn cùng thứ này vào sinh ra tử.”

Chiêu Tinh Thần vừa nhìn chằm chằm Thẩm Miên trong phòng phát trực tiếp vừa trào phúng: “Thế này thì có suy tính gì, rõ ràng là đi hít người rồi! Trên hành tinh Đế Đô đầy rồng thì chẳng thấy anh ta hít, lại phải chạy tới tận Thủy Đô để hít một nhân loại xinh đẹp, anh ta có từng nghĩ đến chúng ta không? Lúc anh ta vừa mất tích, chúng ta đã lo lắng đến mức ngay cả stream cũng xem không vào đó.”

Ngôn Hoán thở dài: “Nào có ai không muốn hít người? Tiếc là thể chất của nhân loại kém, tao nghe nói còn rất dễ khóc.”

Tông Trì gật đầu một cái rồi mới nhận ra bạn bè mình nhìn không thấy, thế là hắn mở miệng: “Đúng đúng đúng, nghe nói là khá mềm yếu…..”

Nhưng trước khi hắn kịp nói gì khác thì Thẩm Miên trong phòng stream đã thái xong hành tây rồi bỏ vào bát ướp muối, sau đó anh cúi người xuống, trực tiếp dùng một tay bế Rồng Đá Quý đã gấp tới kiễng chân lên!

Ba con rồng: “?!!”

Lời đồn gạt rồng rồi!

Thân mềm thể yếu đụng phát là ngã từng nói đâu?

Dễ khóc từng nói đâu?

Nhìn cái người một tay đã bế được bé cưng lớn lên kìa! A vãi chứ đùa à!

Ba rồng kinh hoàng mất một lúc lâu, mãi đến khi hương thơm của bánh kẹp thịt bao phủ toàn bộ phòng phát trực tiếp Chiêu Tinh Thần mới như vừa tỉnh cơn mê: “Thơm quá! Hơn nữa cũng không ngấy như mấy loại bánh thịt tao từng ăn.”

Tông Trì dùng sức hít sâu: “Là bởi có bỏ thêm cái thứ gọi là hành tây kia thì phải, tao thấy các quán ăn của đế quốc rất hiếm khi dùng đến nguyên liệu nấu ăn của nhân loại.”

Chiêu Tinh Thần đã ăn vụng một miếng —— chính là cả một miếng thịt hoàn chỉnh. Nền tảng Mắt Mèo mô phỏng số liệu vô cùng chuẩn, gần như có thể phục nguyên trăm phần trăm hương vị của thức ăn: “Rất mọng nước, rất mềm.”

Ngôn Hoán lại lịch sự hơn một chút: “Lão đại nhặt được bảo bối rồi. Vì để bày tỏ lòng trung thành của mình với lão đại, tao sẽ tới bên cạnh lão đại bảo vệ hắn…. và đáng yêu, không, và nhân loại đẹp trai.”
Hạ Tỉnh không hề biết rằng các chiến hữu đang muốn tới gây họa cho mình. Sau khi kết thúc livestream Thẩm Miên đã cho hắn một ít nguyên tố dị năng, Hạ Tỉnh lần nữa biến về hình người. Hắn vừa mặc quần áo vừa hỏi: “Lúc đang phát trực tiếp tôi lại chạy tới tìm cậu hả?”

Thẩm Miên ôm cánh tay đứng ở một bên: “Ừm. Đây lại là thói xấu gì nữa vậy? Lúc thu nhỏ anh nhất định phải có người ở cạnh sao?”

“Không.”

Hạ Tỉnh chỉ chỉ bản thân: “Giả thiết tôi là vật thể A, cậu là vật thể B, nguyên tố dị năng cung cấp lực hướng tâm, vì thế nên tôi đã định sẵn sẽ phải chuyển động xung quanh cậu, cậu xem này, hiện tôi đang chuyển động đều tới gần cậu đây.” (2)

Chú Thích (2)

Moi ra được lời tán tỉnh quê mùa này từ chỗ nào thế?

Thẩm Miên: “Vậy cứ đứng đó đi, đừng qua đây.”

Hạ Tỉnh dừng chân: “Sao thế?”

Thẩm Miên: “Phải duy trì bán kính mới có thể chuyển động tròn bình thường được.”

Hạ Tỉnh: “….. Ò.”

Hắn đứng tại chỗ suy nghĩ một chốc rồi cười hỏi: “Các Omega xinh đẹp của nhân loại đều không thích kiểu này à?”

Thẩm Miên quay người đi mở cửa: “Không cần dùng lời hoa mỹ khen tôi, kiểu nào tôi cũng không thích. Qua đây ăn cơm, Tiệp An vẫn đang đợi anh đó.”

Cửa phòng ngủ vang lên tiếng kẽo kẹt, Hạ Tỉnh chân tay rối loạn cài khuy áo ngoài vào: “Cậu từ từ đã, nếu để trẻ con nhìn thấy thì không tốt đâu.”

Thẩm Miên mặc kệ hắn, Hạ Tỉnh lại tinh mắt liếc nhìn thấy khóe môi anh khẽ cong lên.

Hạ Tỉnh ngớ ra, sau đó cũng cong môi lên theo anh.

Bởi vì Tiệp An vẫn đang chờ trong bếp nên hai người đều không muốn lề mề, Hạ Tỉnh mặc xong quần áo liền theo Thẩm Miên quay lại trong bếp.

Tiệp An đang ngồi trên băng ghế nhỏ mong ngóng nhìn bánh kẹp thịt trên bàn, thi thoảng còn nuốt nước bọt hai lần. Sau khi nghe thấy tiếng bước chân, bé vui mừng quay đầu lại đồng thời nhảy xuống khỏi ghế: “Viện trưởng ơi!” Bé chạy tới rồi nhìn quanh một vòng. “Sao lại chỉ có chú mà không thấy em trai ạ?”

Hạ Tỉnh lúng túng ho một tiếng: Bởi vì “em trai” chính là chú đó nhóc ngốc ạ.

Lần đầu tiên gặp mặt Tiệp An, hắn đã theo bản năng mà bịa ra một lời nói dối, hiện tại cũng không tiện giải thích. Hạ Tỉnh lập lờ đáp: “Em trai uống thuốc dinh dưỡng xong đi ngủ mất rồi.”

Tiệp An tin lời nói dối của hắn nghiêm túc nói: “Viện trưởng nói uống nhiều thuốc dinh dưỡng giá rẻ sẽ khiến dinh dưỡng kém, lần sau để em trai tới ăn cơm đi ạ. Con và viện trưởng nuôi được em trai mà, đúng không ạ viện trưởng?”

Thẩm Miên ừ một tiếng, trên mặt anh viết rõ một hàng “anh thế mà còn nỡ lừa cả một nhóc rồng con mới có sáu tuổi”.

Hạ Tỉnh vội quay phắt đi, coi như không nhìn thấy.

Thẩm Miên dắt tay Tiệp An: “Chúng ta đi ăn cơm thôi. Thầy xin lỗi, đã để Tiệp An đợi lâu rồi.”

Tiệp An lắc đầu, bé nắm tay Thẩm Miên ngồi xuống: “Không lâu đâu ạ, con muốn đợi viện trưởng cùng ăn cơm cơ.”

Thẩm Miên chiên 2,5kg thịt, bởi vì anh là nhân loại còn Tiệp An vẫn là rồng con nên toàn bộ bánh kẹp thịt đều được cắt đôi để tiện cầm lên.

Sau khi bánh kẹp được cắt đôi, mùi thơm và hơi nóng tràn ra, còn có chút nước thịt chậm rãi chảy xuống, mức độ dụ người lại tăng thêm gấp bội.

Thẩm Miên lấy ra nốt ba túi thuốc dinh dưỡng cỡ trung còn lại, số lượng này hoàn toàn đủ cho anh và Tiệp An ăn hai bữa, nhưng cộng thêm một Hạ Tỉnh thì một bữa cũng chưa đủ.

Thẩm Miên uống hết một túi thuốc dinh dưỡng cấp trung, ăn xong nửa cái bánh kẹp thịt là đã cảm thấy no bảy phần.

Là một nhân loại, sức ăn của Thẩm Miên chắc chắn có thể coi là lớn, dù sao thì một người bình thường một bữa chỉ uống một túi thuốc dĩnh dưỡng cỡ nhỏ thôi.

Tiệp An bên cạnh anh uống hết một túi thuốc dinh dưỡng, ăn thêm hai cái bánh kẹp thịt rồi mới bê bát của mình lên đi rửa tay rửa bát.

Còn Hạ Tỉnh…… đã ăn sáu cái bánh và một túi thuốc dinh dưỡng, thế nhưng Thẩm Miên cảm thấy hắn vẫn chưa no.

Thẩm Miên: “……”

Anh đẩy đĩa qua: “Tôi vẫn chưa đụng tới nửa cái này, anh miễn cưỡng ăn nốt đi.”

Hạ Tỉnh hình người vô cùng dễ nuôi: “Thế này đâu thể tính là miễn cưỡng được.”

Tiệp An rửa tay xong lại chạy về ngồi cạnh Thẩm Miên. Ánh mắt bé chuyển một vòng giữa hai người lớn rồi lặng lẽ ưỡn thẳng eo lưng, bắt chước tư thế ngồi của họ.

Tiếc là chân bé ngắn, sau khi ngồi xuống phải miễn cưỡng lắm mới chạm được đến mặt đất, ưỡn đến vô cùng vất vả, nhưng bé lại cực kỳ cố gắng.

Thẩm Miên chú ý đến động tác của bé, ánh mắt cũng mềm mại đi.

Sự hình thành tính cách phải chịu ảnh hưởng của rất nhiều yếu tố, nhưng “gia đình” thường là gốc rễ. Cái gọi là mưa dầm thấm đất cũng chính là đạo lý này.

Thẩm Miên nhẹ nhàng vuốt ve bé Tiệp An, Rồng Đá Quý nhỏ ngẩng đầu lên, trong mắt bé mang theo sự ngây thơ của trẻ con và ngờ vực không chút che đậy.

Có lẽ đứa trẻ này cũng không rõ làm như vậy thì có ý nghĩa gì.

Thẩm Miên bỗng ý thức được rằng Tiệp An chỉ đang bắt chước mà thôi, bắt chước theo cách cư xử của người lớn.

Nếu anh và Hạ Tỉnh cùng gác chân lên bàn thì Tiệp An có lẽ cũng sẽ học theo. Động vật xã hội(3), cho dù chỉ là thú con cũng sẽ dốc toàn lực để bản thân “hòa hợp”.

Chú Thích (3)

Toàn thân trên dưới của một đứa trẻ như Tiệp An đều viết vô số loại khả năng. Thẩm Miên là viện trưởng của Viện nuôi trẻ, có trách nhiệm nuôi nấng Tiệp An trưởng thành, anh chính là khả năng cao nhất.

“Viện trưởng ơi?”

Tiệp An định với tới chỗ cổ tay Thẩm Miên, tiếc là tay ngắn nhỏ của bé chỉ có thể sờ đến mặt mình.

Thẩm Miên hạ tay xuống, Tiệp An thành công ôm được cổ tay anh, bé vừa lòng thỏa ý cọ cọ anh: “Viện trưởng cứ nhìn Tiệp An mãi, thầy muốn Tiệp An làm gì sao?”

“Không có gì đâu.” Thẩm Miên suy nghĩ một thoáng. “Cảm ơn Tiệp An đã giúp thầy làm việc nhà.”

Tiệp An bỗng nắm tay Thẩm Miên kéo tới đè lên mặt mình.

Thẩm Miên sửng sốt, sau đó lập tức nhận ra rằng —— Tiệp An xấu hổ rồi.

Hạ Tỉnh đã ăn xong bưng toàn bộ bát đĩa đi rửa, còn cất tiếng nói giữa âm thanh nước chảy rào rào: “Viện trưởng cũng khen tôi chút đi.”

Thẩm Miên không tiện nói mấy lời gì đó trước mặt Tiệp An, anh chỉ có thể không chút cảm xúc khen ngợi Hạ Tỉnh: “Anh là ánh sáng anh là tia điện anh là bé cưng lớn ngoan nhất.”

Hạ Tỉnh: “……”

Bé cưng lớn nghe kì lạ kinh lên được.

Thẩm Miên còn bổ sung thêm một câu: “Chỉ xếp sau bé Tiệp An của tôi.”

- Hết chương 8-