Là một "mỹ nhân" làm khó "anh hùng", Tu Tâm vẫn đang thảo luận kịch bản với Quý Hạo Quyền mà không biết gì cả.
Cái kịch bản này của bọn họ nói đơn giản cũng đơn giản. Hai nhân vật chính là anh em cốt nhục tương liên, sau khi cha mẹ họ đột ngột bị tai nạn qua đời, anh trai vì em trai, bỏ học làm ăn trộm để có tiền cho em trai đi học, em trai không muốn trở thành gánh nặng của anh trai cũng muốn bỏ học để đi làm thuê.
Sau khi thương lượng, Tu Tâm vào vai anh, còn Quý Hạo Quyền vào vai em.
Để thí sinh có không gian tự phát huy, tổ chương trình cũng không viết rõ kịch bản về hai anh em, bọn họ chỉ có thể tự mình cân nhắc.
Hai nhân vật này kỳ thật đều rất phức tạp, đầu tiên hai đứa nhỏ vừa mất cha mẹ nhất định sẽ có chút bất lực, nhưng thân là anh trai hắn có dũng khí và quyết tâm vì em trai chống đỡ một mảnh trời; Thân là em trai, cậu cũng đang cố gắng rời khỏi sự che chở của người lớn tự mình trưởng thành.
Lúc đối mặt nhau, anh trai nghe em trai nói không muốn đi học tiếp, bọn họ sẽ có tâm trạng gì? Là trút được gánh nặng, hay thất vọng, hoặc đau lòng, tức giận, vui mừng?
Muốn thông qua vài phút ngắn ngủi trên sân khấu, để khắc hoạ chính xác tâm trạng nhân vật của họ, đối với Tu Tâm hay Quý Hạo Quyền đều là vấn đề nan giải.
Lúc Tu Tâm và Quý Hạo Quyền hoàn thiện diễn xuất, thời gian một tuần rất nhanh đã trôi qua, rất nhanh đã đến ngày công diễn.
Buổi công diễn lần này so với ngày đầu tiên tiến hành tự biểu diễn chính quy hơn nhiều, tổ chương trình mở phòng thu siêu lớn trên tầng hai. Từ ngày hôm trước, tổ chương trình đã liên tục gỡ lỗi thiết bị.
Các thí sinh cũng thức dậy từ sáng sớm để xếp hàng trang điểm, tiến hành diễn tập lần cuối.
Nhờ phúc của Quý Hạo Quyền, Tu Tâm không cần cùng các thí sinh khác tranh giành chuyên viên trang điểm. Chuyên gia trang điểm trong đội ngũ Quý Hạo Quyền nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tu Tâm chậm chạp không xuống tay được, bởi vì cô không phải muốn làm cho Tu Tâm trở nên xinh đẹp, mà là muốn trang điểm cho Tu Tâm trở nên xấu đi.
Cuối cùng cô cắn răng, đặt bàn chải lên khuôn mặt của Tu Tâm. Làm một người trộm cắp mới có thể duy trì sinh hoạt, làn da của anh trai trong vở kịch chắc chắn sẽ không được quá tốt. Chuyên gia trang điểm căn cứ vào yêu cầu của Tu Tâm, đầu tiên làm cho Tu Tâm một lớp phấn đen thật dày, sau đó lại vẽ bóng râm thật sâu lên hai bên má Tu Tâm, tạo nên một cỗ cảm giác xanh xao vàng vọt.
Bên cạnh đó, chuyên gia trang điểm còn vẽ những chi tiết nhỏ như quầng thâm lên mắt, tàn nhang cho Tu Tâm.
Dưới tác dụng của phấn đen, nốt ruồi son trên trán Tu Tâm ảm đạm đi không ít. Nhưng cho dù là như thế, chuyên gia trang điểm phát hiện vẽ xong lớp trang điểm Tu Tâm vẫn đẹp mắt muốn cћếŧ, giống như một đóa hoa chưa đóng lại, nụ hoa uể oải, nhưng lại có một mỹ cảm vô cùng đặc thù.
Đây chính là "mỹ nhân bằng xương nhưng không bằng da" thực sự sao? Chuyên viên trang điểm bụm mặt trong lòng lặng lẽ thét lên.
Tu Tâm nhìn mình trong gương không nhịn được tán thưởng sự kỳ diệu của thuật trang điểm, cậu cảm kích cười, nói với chuyên gia trang điểm: "Cảm ơn. "
May mà hôm nay bên cạnh bọn họ không có người quay phim đi theo, bằng không trong phòng livestream chắc chắn sẽ có không ít khán giả vì nụ cười này của cậu mà ngất xỉu.
Đúng lúc này, Tu Tâm nghe được bên ngoài phòng hóa trang truyền đến một trận xôn xao.
Tu Tâm đi ra ngoài muốn thăm dò một chút, liền nhìn thấy Quý Hạo Quyền đã trang điểm trước cũng vây quanh cửa xem náo nhiệt.
"Xảy ra chuyện gì vậy? "
"Anh Sở Thần! " Quý Hạo Quyền phấn khích nói: "Giai đoạn 1 lần này, tổ chương trình có mời một khách quý tham gia, anh đoán xem là ai? "
Tu Tâm thành thật lắc đầu, nếu ai hỏi bên trong Phật môn có kim cương bồ tát nào, cậu có thể giống như báo danh nói cho người đó biết, nhưng nếu hỏi cậu chuyện liên quan đến minh tinh, cậu thật sự một hỏi ba không biết.
Cho dù cùng Kinh Huy xem nhiều phim đặc sắc như vậy, nhưng phần lớn tình huống Tu Tâm cũng chỉ nhận ra nhân vật, không nhớ rõ tên diễn viên.
"Là Sở Ý a! Sở Ý! "
Nghe được cái tên này, Tu Tâm có chút ngoài ý muốn, lúc này cậu mới nhớ ra Sở Ý hình như đúng thật là một minh tinh.
Trước kia lúc cậu vừa trở về Sở gia, ngẫu nhiên nghe được ba mẹ Sở đối với chuyện đã tìm được cậu có muốn đăng báo hay không mà phát sinh cãi vã. Nhưng cuối cùng bọn họ vẫn lo lắng sợ mang đến ảnh hưởng không tốt cho Sở Ý mà lựa chọn đè lại tin tức này trên truyền thông.
Tu Tâm lắc đầu, cậu và Sở Ý thật sự có chút nghiệt duyên, cậu chỉ là tùy tiện lên một chương trình cũng có thể đụng phải Sở Ý.
"Anh đi toilet." Tu Tâm không có hứng thú vây xem Sở Ý, rời khỏi đám người xoay người vào toilet.
Sau đó Tu Tâm ở trong toilet gặp Sở Ý.
"......"
Lúc này trong toilet chỉ có hai người bọn họ, Sở Ý vừa nhìn thấy Tu Tâm liền bày ra vẻ mặt vui mừng: "Anh Sở Thần! Sao anh lại ở đây? "
Tu Tâm cảm thấy mình không cần báo cáo hành tung với Sở Ý, chỉ nói: "Chuyện này có liên quan gì đến cậu? "
"Tại sao lại không quan? Ba mẹ với anh hai tìm anh tìm đến điên rồi! " Sở Ý do dự một chút, muốn đi lên nắm cánh tay Tu Tâm: "Anh Sở Thần, vì sao sau khi rời nhà lại vào giới giải trí? Anh là... Anh là muốn đợi sau khi anh có sức ảnh hưởng mới lộ thân thế của anh ra ánh sáng sao...... "
Tu Tâm tránh tay Sở Ý, thở dài một hơi, sau đó lại hỏi Sở Ý một câu không hề liên quan: "Liên Bách gần đây thế nào rồi? "
Sở Ý không biết vì sao Tu Tâm lại đột nhiên nhắc tới Liên Bách, hơn nữa Tu Tâm làm sao biết cậu ta và Liên Bách có quen biết?
Dưới sự kinh ngạc nghi ngờ, Sở Ý chỉ có thể gặp chiêu phá chiêu nói: "Anh Sở Thần, sao anh lại biết Liên Bách? Khoảng thời gian trước không biết vì sao anh ấy phải xuất ngọai, em với anh ấy bây giờ cũng không liên lạc. "
"Xuất ngoại? " Liên Bách xuất ngoại là bút tích của Kinh Huy, Tu Tâm đương nhiên không biết, nhưng cậu cũng không tiếc nuối: "Như vậy những chuyện anh ta đã làm, tôi chỉ có thể trực tiếp tính toàn bộ lên người cậu. "
Sở Ý lộ ra vẻ mặt hoảng sợ: "Anh Sở Thần? Anh có ý gì? "
"Sở Ý, cậu không cảm thấy Liên Bách rất giống cậu sao? Cho dù là cách ăn mặc hay là lời nói cử chỉ..." Tu Tâm bình tĩnh cúi đầu hỏi cậu ta: "Hình như anh ta rất sùng bái cậu, cố ý bắt chước cậu. Anh ta là bạn cậu đúng không? Anh ta bảo tôi làm võ thế cho anh ta, là vì ra mặt cho cậu? Bôi đen tôi trên mạng, thực sự không có bút tích của cậu sao? "
"Anh Sở Thần, anh, anh đang nói bậy bạ gì đấy? Anh uống rượu say sao? "
Nhìn Sở Ý không dám nhìn thẳng cậu, Tu Tâm lập tức biết mình đoán đúng.
Tu Tâm được Phàm gọi là trời sinh phật tâm, phật tâm thực sự là cái gì? Không có ai biết, nhưng Tu Tâm lại thật sự có một đôi mắt có thể nhìn thấu thị phi nhân quả.
Lần đầu tiên nhìn thấy Liên Bách, Tu Tâm đã phát hiện Liên Bách có thói quen bắt chước người khác, nhìn qua giống như một con khổng tước kiêu ngạo, trong lòng lại lộ vẻ tự ti, hơn nữa vẫn luôn cố ý nhắm vào cậu.
Tu Tâm tin tưởng vững chắc mình chưa từng gặp qua Liên Bách, như vậy chỉ có khả năng anh ta đang làm việc cho người khác. Lại nhìn lời nói cử chỉ quen thuộc trên người Liên Bách, rất dễ khiến Tu Tâm liên tưởng đến Sở Ý.
Nói thật, Tu Tâm cảm thấy Sở Ý rất kỳ quái -- Sở Ý đối với cậu có địch ý quá lớn, đối với những người tín nhiệm khác trong Sở gia quá bạc nhược.
Từ giây phút Tu Tâm xuất hiện trước mặt Sở Ý, Sở Ý tìm mọi cách xua đuổi Tu Tâm, đoạt lại "đồ vật thuộc về cậu ta", vì thế Sở Ý thậm chí có thể dẫn dắt, tính kế bạn bè của cậu ta.
Điều này rất không hợp lý, không nói Tu Tâm mới là người Sở gia thật sự, những thứ kia của Sở gia chưa bao giờ thuộc về Sở Ý. Hơn nữa trên thực tế ba mẹ Sở, đại ca Sở gia cũng không vì vấn đề huyết thống mà rời xa Sở Ý, thậm chí sau khi Tu Tâm về nhà vẫn luôn một mực bồi thường Sở Ý.
Tình cảm nuôi dưỡng sâu nặng lẫn nhau, là một đứa nhỏ được lớn lên trong thiên kiều vạn sủng, tất nhiên Sở Ý đối với ba mẹ anh lớn cũng có đủ tín nhiệm, tại sao lại cảm thấy sự xuất hiện của Tu Tâm có thể "cướp đi" hết thảy của cậu ta?
Là do bẩm sinh đã như vậy hay có ẩn tình khác?
Đáp án này, Tu Tâm cũng không thèm để ý.
Tu Tâm ôn hòa nói với Sở Ý: "Sở Ý, tôi đã nói qua rất nhiều lần, tôi đối với tất cả mọi thứ của cậu đều không có hứng thú, cậu không cần phải đối địch với tôi, khiến tôi không cách nào trở lại Sở gia, cậu không cần khiêu chiến sự kiên nhẫn của tôi. Tôi không biết cậu ở chỗ này là trùng hợp hay là cố ý, những lời này tôi chỉ nói một lần, lần sau nếu như cậu lại làm ra động tác nhỏ nào, cậu sẽ phải hối hận. "
Tượng đất còn có ba phần tính tình, huống chi Tu Tâm là võ tăng lấy võ độ người, Tu Tâm không để ý Sở Ý, không phải dễ dàng cố ý tha thứ, chỉ là không muốn đem cậu ta đặt ở trong lòng mà thôi.
Nói xong Tu Tâm lập tức rửa tay rời khỏi toilet, không cho Sở Ý thêm một ánh mắt.
Sau khi cậu rời đi, Sở Ý lại vô tình gặm móng tay: "Sở Thần có biết không? Làm sao anh ta biết được? Không, anh ta không có khả năng biết! "
"Ào ào --"
Không để ý đến lớp trang điểm trên mặt, Sở Ý dùng nước lạnh hắt vào mặt làm cho mình tỉnh táo lại. Cậu ta nhìn mình trong gương nghĩ, cho dù Tu Tâm biết cái gì, cậu ta không có khả năng thất bại trong gang tấc.
Một lát sau, Sở Ý lấy hơi tẩy lớp trang điểm, giống như không có chuyện gì rời khỏi toilet.
Sau đó không bao lâu, lại có một người vừa gọi điện thoại vừa đi vào toilet, gã là một trong những người cố vấn của chương trình, ảnh đế Đàm Tự.
"Được được được, tôi biết rồi. " Đàm Tự im lặng: "Chỉ vì chuyện này, cô phải gọi điện thoại cho tôi nhiều lần? "
Dụ Nhân Đồng bên kia điện thoại ăn nói khép nép: "Thầy Đàm, tôi đây không phải là vì lo lắng sao, tại sao vòng thi đấu đầu tiên Tiểu Thu lại rút được Sở Thần chứ..."
Đàm Tự an ủi nàng: "Miễn là có tôi ở đây, có gì phải lo lắng. Trận đấu sắp bắt đầu, cúp máy trước. "
" Yo, thầy Đàm." Đúng lúc đó một cố vấn khác là Liêm Nguyên cũng vào phòng vệ sinh: "Anh cũng đến đi vệ sinh? "
Đúng vậy, hôm nay chương trình còn không biết phải ghi hình bao lâu, có được đến thả nước trước không? Đàm Tự tự nhiên cùng Liêm Nguyên đối thoại, trên mặt nhìn không ra một chút bất thường nào.
Liêm Nguyên bất đắc dĩ cười cười nói: "Ha ha, đúng rồi tôi nói này thầy Đàm, cậu có biết tổ chương trình mời một vị khách mời thần bí đến không? Anh ta là ai thế? "
Đàm Tự suy nghĩ một chút: "Làm loại miêm hiệu này, chắc chỉ là một lưu lượng. Nghe nói hình như Sở Ý tới? Có lẽ đó là cậu ta. "
"À..." Nhìn Đàm Tự hình như cái gì cũng không biết, Liêm Nguyên cũng không nói gì nữa, anh luôn cảm thấy có chút không thích hợp, vừa rồi anh gặp tổng đạo diễn ở cửa thang máy.
Nếu chỉ mời được một lưu lượng bình thường, vì sao tổng đạo diễn vui mừng như vậy chứ?
Tổng đạo diễn đâu chỉ vui vẻ? Nếu như không phải hình thể quá cường tráng, rất có thể trên đường đi ông đã trực tiếp nhảy cẫng lên.
Mãi đến khi nhận được tin Kinh Huy đến làm khách mời VIP, khóe miệng tổng đạo diễn vẫn còn cười ngu cũng không có rủ xuống: "Tổ chương trình chúng tôi thật sự có tài đức gì mà có thể mời được đạo diễn Kinh. "
Nhìn vóc người hoàn mỹ phác họa dưới bộ âu phục này của Kinh Huy và gương mặt bá tổng mà tiểu thuyết ngôn tình chiếu vào hiện thực, hơn nữa nhiều năm như vậy Kinh Huy vẫn tạo ra cảm giác thần bí. Tổng đạo diễn biết cho dù tối nay tổ chương trình không làm gì, trên bảng hot search cũng sẽ có một phần của chương trình, càng không biết có bao nhiêu fans sẽ đến xem chương trình.
Nhìn tỉ lệ người xem, nhìn số lượng nhiệt độ, ổn ổn!
"Đạo diễn Kinh, trận đấu còn chưa bắt đầu, tôi dẫn ngài vào phòng nghỉ nghỉ ngơi một chút nhé?" Đạo diễn nịnh nọt hỏi.
Kinh Huy nghe được lời này nhéo nhéo đầu ngón tay, để đảm bảo tính thần bí của buổi công diễn, bắt đầu từ hôm qua, tổ chương trình đã ngừng theo dõi thí sinh, điều này có nghĩa đã hơn một ngày Kinh Huy không thấy Tu Tâm.
Tác giả có lời muốn nói:
Toilet, một nơi bí ẩn kích hoạt cốt truyện.
Vừa thấy một tiểu thiên sứ hỏi Tu Tâm vì sao rõ ràng đã cùng Sở gia đoạn tuyệt quan hệ còn phải dùng tục danh Sở gia, hỏi rất hay, chủ yếu do sau khi cậu được nhận về Sở gia, trên chứng minh thư là cái tên này. (XS, đột nhiên rất thực tế)
Tu Tâm vốn định trở về núi lần nữa khi xuất gia thì đổi lại, kết quả lại bị đuổi ra, thật thảm.
Chủ yếu tôi dùng cái tên "Sở Thần" này, kỳ thật không chỉ đại biểu cho liên kết giữa Tu Tâm và Sở gia, mà còn đại biểu liên kết giữa Tu Tâm và trần thế.
Đúng rồi đúng rồi, quên nói, bộ truyện này dự định nhập V vào thứ 5 cũng là ngày mốt ngày 14 tháng 4! Ngày hôm đó sẽ chuẩn bị cập nhật 10.000 từ, cảm ơn các tiểu thiên sứ đã ủng hộ! Thứ năm đến thứ bảy sẽ được cập nhật từ 0 giờ sáng đến 1 giờ sáng, chủ nhật cùng ngày chờ đến 11 giờ tối sẽ cập nhật ~
Chú thích:
- Mỹ nhân bằng xương không bằng da: Xuất phát từ 《Tỉnh Thế Hằng Ngôn》. Mỹ nhân có xương trên thế gian rất hiếm thấy. Người có xương mà không có da, người có da lại không có xương. Hầu hết mọi người trên thế giới đều có đôi mắt nông cạn, chỉ nhìn da (bề ngoài) chứ không nhìn xương.
Hàm ý của câu này rất rõ ràng, tu cả bên trong lẫn bên ngoài đều khó. Vì vậy, ẩn ý của câu này là vẻ đẹp không nằm ở vẻ ngoài.
Những gì mọi người đang nói đến không phải là những gì chúng ta gọi là da và xương. "Da" và "xương" được đề cập trong đó đề cập đến các khía cạnh bên ngoài và bên trong của một người. Cái gọi là vẻ đẹp bên ngoài trong miệng mọi người, "xương" thường có khuynh hướng trong lòng tu dưỡng. Mọi người thường lựa chọn nhìn vẻ ngoài diễm lệ mà quên mất vẻ đẹp bên trong, Có thể nói, cái mà bây giờ chúng ta gọi là da bọc xương hoàn toàn trái ngược với ý nghĩa ban đầu, thậm chí còn hẹp hơn rất nhiều.
Khen một người đẹp mắt hãy nói đến mô xương và mô mềm, đừng lạm dụng vẻ đẹp bên ngoài nữa.
Nhiều người không biết thế nào là tướng xương, thế nào gọi là da (bề ngoài) nên học cách khen ngợi, chửi bới người khác cho phì hợp.
"Cô ấy là một người đẹp điển hình, cô ấy có tướng xương rất đẹp, mỹ nhân đẹp xương không bằng da. "
Cậu học giải phẫu? Còn biết xem tướng xương??
Chỉ cần cậu có tiền, đến bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ là có thể có ba toà, năm con mắt, bốn cao ba thấp, đây có phải là "mỹ nhân không xương"????
Nếu người ta đẹp, bạn có thể khen họ đẹp trai, vẻ đẹp là xương chứ không phải da.
Nguyên văn có câu: "Trên đời người đẹp hiếm có xương. Người có da thì lại không có xương, người có xương thì lại chẳng có da. " Xương mà đang đề cập đến không phải là mô xương. Ý của câu này là: "Phẩm hạnh đẹp đẽ trên thế gian rất ít, người có phẩm hạnh lại không có vẻ ngoài, người có vẻ ngoài lại không có phẩm hạnh. "
Thật đáng sợ, thì ra còn có người có da lại không có xương?
Thế nên mới có câu: "Trong bụng có thơ, văn, sắc đẹp bằng xương mà không bằng da". Tương tự là chỉ cần bạn đọc thơ, đọc sách thì bạn sẽ thành tài trong học hành, tự nhiên sẽ có đầy đủ khí chất và tài năng chứ không chỉ là một bộ da tốt.