"Trường học?" Vẻ mặt Kinh Huy không rõ là giận hay vui nhìn bọn họ: "Các cậu suy nghĩ kỹ chưa?"
Đám người hầu như không chút do dự đồng thanh nói: "Vâng!"
Thấy bọn họ nhanh như vậy đã xác định được chủ đề, có khán giả vì họ mà vui vẻ, cũng có người phát hiện ra vấn đề trong đó.
【Hôm qua bọn họ thừa dịp chúng ta không chú ý mà thương lượng sao? Hại tôi còn trông đợi muốn xem bọn họ đau khổ làm báo cáo trong ngày hôm nay.】
【Tôi lại cảm thấy bọn họ xác định được chủ đề là do ngày hôm qua Sở Thần nhắc đến trường học, cậu ấy nói cậu ấy chưa từng đến trường nên họ mới chọn chủ đề trường học?】
【Như vậy có quá qua loa không? Chủ đề trường học cũng giống như các chủ đề điều tra hình sự trước đây có những điểm tinh tế độc đáo của riêng mình, rất khó để thể hiện trên sân khấu, lần này là một buổi công diễn mở, sao lại phải chọn cho mình một phó bản có độ khó cấp địa ngục?】
【Yes yes, đến lúc đó nội dung các đội khác trầm bổng trập trùng, có thể dễ dàng điều động cảm xúc của mọi người, chủ đề trường học bên này chẳng lẽ muốn diễn loại văn học phá thai đau đớn sao?】
Ngoại trừ nói về chủ đề đã chọn của nhóm bốn, mọi người lại bắt đầu thảo luận trên các diễn đàn hoặc siêu thoại khác nhau. Chủ đề của nhóm Tu Tâm là điều khiến mọi người tranh cãi nhiều nhất, có người cảm thấy họ chọn chủ đề "trường học" không khác gì tự chui đầu vào rọ, có người lại cảm thấy có Tu Tâm, họ không cần lo lắng.
Có người đi lạc vào trong đó nhìn thấy bọn họ thảo luận đều không nhịn được tấm tắc lấy làm kỳ lạ. Thịnh Phi còn mang điện thoại đến trước mặt người quản lý nói: "Cậu xem đi, Sở Thần này thật sự mạnh như vậy sao? Không chỉ cướp đi nhân vật của tôi trong 《 Thương Lan 》, ở 《 Sở trường trò hay 》còn có thể coi là sự tồn tại giống như thần. "
Người tên Thịnh Phi này thật ra là nam chính của 《 Thương Lan 》, là tiểu sinh phái thực lực nổi tiếng trong giới. Đối với bộ phim 《 Thương Lan 》 anh ta vốn thập phần ổn định, mặc dù còn chưa ký hợp đồng với đoàn phim, nhưng anh ta đã coi bộ phim này là vật trong túi. Kết quả anh ta biết được, bộ phim này lại bị một người mới trong chương trình tạp kỹ chiếm mất.
Cho nên anh ta mới muốn tìm hiểu xem "Sở Thần" này rốt cuộc là nhân sĩ phương nào, kết quả đã thấy fans chương trình trong siêu thoại tâng bốc Tu Tâm đến tận trời.
Người quản lý cũng lấy điện thoại của anh ta nhìn hai lần, nhưng gã lại phát hiện được một điểm mù.
"À, Thịnh Phi, cậu nói xem bọn họ nói Sở Thần "chưa từng đi học" là có ý gì? "
Thịnh Phi khó hiểu nhìn gã: "Làm sao tôi biết được tại sao anh ta chưa từng đến trường, không phải quốc gia đã phổ cập bắt buộc giáo dục chín năm sao? Anh ta ra khỏi khe núi nào mà anh ta chưa đọc qua sách? Cũng có thể là thiếu gia nhà ai từ nhỏ đã được giáo dục tư nhân? Đúng rồi, anh ta không phải rất quen thuộc với Kinh Huy sao?"
"Tôi cảm thấy không phải cái sau." Người quản lý của anh ta nói: "Trong giới hào môn chỉ có một Sở gia họ Sở, nhưng bọn họ chỉ có hai đứa con trai, một là con trai lớn Sở Hồng kế thừa gia nghiệp, một người là Sở Ý."
"A, ý của anh là Sở Thần chỉ đơn thuần chưa từng đọc qua sách, vậy thì thế nào?"
Đối mặt với thắc mắc của Thịnh Phi, người quản lý cười nói: "Cậu thật sự cam tâm để nhân vật 《 Thương Lan 》 rơi vào tay Sở Thần sao? "
"Đương nhiên tôi không cam tâm. " Thịnh Phi hừ một tiếng: "Nhưng biết Sở Thần chưa từng đọc sách thì có lợi ích gì? "
"Sao lại vô dụng?" Người quản lý vỗ đùi một cái: "Chúng ta hoàn toàn có thể đem chuyện này phát tán ra ngoài, sau khi làm lớn chuyện sẽ dán cho Sở Thần cái danh "mù chữ", như vậy hình tượng đối ngoại của anh ta lập tức low nha! Nam chính của 《Thương Lan》 là một vị hoàng tộc, fans làm sao có thể tiếp nhận việc để một người mù chữ nhận vai. Đến lúc đó anh ta bị fans xé, nhân vật 《Thương Lan》 này không phải sẽ rơi vào tay cậu sao? "
Trong lòng Thịnh Phi khẽ động, cảm thấy việc này có thể làm được. Đừng nhìn chuyện này giống như rất nhỏ, nhưng minh tinh là người của công chúng sống dưới ánh đèn sân khấu, ưu khuyết trên người bọn họ đều sẽ bị phóng đại vô hạn, không biết có bao nhiêu minh tinh trong giới bởi vì đọc sai một chữ đã bị quần chúng giễu cợt.
Nhưng mà Thịnh Phi kịp tỉnh táo lại, anh ta lấy lại điện thoại của mình mở siêu thoại 《 Sở trường trò hay 》 ra, sau đó phát hiện: "Sở Thần này bề ngoài không có đội ngũ PR, trên thực tế sau khi anh ta nói ra chuyện "chưa đọc sách" trong livestream, dư luận cũng không phát tán ra ngoài, xem ra có người khống chế sau lưng. Tôi cảm thấy tám chín phần mười là người của Kinh Huy, rốt cuộc bọn họ có quan hệ gì? "
Vừa rồi người quản lý cũng chú ý tới điểm này, nhưng so với Thịnh Phi gã già đời hơn nhiều: "Cậu không cần quản họ có quan hệ gì, cậu với Sở Thần vốn không quen biết, chỉ cần chúng ta hành động bí mật một chút, không có khả năng Kinh Huy tra được chúng ta. Cậu nói xem cậu còn muốn nhân vật Thương Lan không. "
Thịnh Phi nghe xong, cuối cùng vẫn cắn răng nói: "Vậy giao cho anh. "
*
So với khán giả không coi trọng đề tài "trường học", có lẽ xuất phát từ sự tự tin về năng lực của mình, Kinh Huy cũng không đặt quá nhiều thắc mắc về chủ đề mà các thí sinh quyết định, thậm chí ngày hôm sau hắn còn bày tỏ muốn đưa bọn họ trở lại trường học, tìm kiếm cảm giác diễn xuất.
Mặc dù không phải tất cả các diễn viên đều là phái trải nghiệm, nhưng khi Kinh Huy công bố tin tức này, không có thí sinh nào không kích động. Bởi vì trên thực tế ngoại trừ bản thân thí sinh từng vì thử vai và quay tạp chí mà rời khỏi tòa nhà ghi hình, các thí sinh khác đều đã tắt điện thoại di động trong tổ chương trình hơn hai mươi ngày!
Nếu họ không có nhiều người làm bạn với nhau, họ đã phát điên rồi. Hiện giờ có thể đi ra ngoài hít thở không khí trong lành đương nhiên bọn họ cầu còn không được.
Ngay cả Tu Tâm may mắn được ra ngoài hai lần cũng không nhịn được chờ mong, tuy rằng cậu càng chờ mong có thể bước vào trong trường xem một chút nhiều hơn. Đương nhiên kỳ vọng của cậu cũng biểu hiện rất nội liễm, chỉ là nửa đường không nhịn được hỏi Kinh Huy hai lần "Khi nào mới đến trường".
May mắn thay, ngay sau khi cậu hỏi lần thứ hai, nhóm của họ đã đến đích. Trường này nằm ở vùng ngoại ô, có diện tích không nhỏ, ngay cả cổng cũng cao lớn bất ngờ, trên biển của nó còn viết lớn một vài từ "Trường trung học quốc tế số ba thành phố C".
Khán giả nhìn thấy điều này lập tức xôn xao.
【Thì ra là tam trung, thật không hổ là trường mà Kinh đạo liên hệ.】
【Tam trung không phải trường học quý tộc sao? Đến đây thực sự có thể trải nghiệm cuộc sống trung học phổ thông?】
【Cảm ơn Kinh Huy đã dẫn chúng tôi đến xem trường, xem cuộc sống quý tộc thế nào, chúng ta hãy cùng nhau nói "Cảm ơn đạo diễn Kinh". 】
Trong lúc khán giả liên tục nói chuyện, các thí sinh thật sự nhập vai lại có chút câu nệ, sau khi bảo vệ trường mở cửa ra, bọn họ nhao nhao giống như học sinh tiểu học du xuân đi theo phía sau Kinh Huy và Tu Tâm, không dám tự mình chạy loạn.
Sự thật chứng minh hành vi của bọn họ chính xác, bọn họ ở trên đường nhỏ trong sân trường còn chưa đi được hai bước, chợt thấy có hai con Khổng Tước hiên ngang đi trên đường.
Kinh Huy giải thích với Tu Tâm nói: "Trong tam trung sẽ nuôi một ít động vật nhỏ, hai con Khổng Tước này do trường học nuôi, bình thường sẽ do học sinh chăm sóc chúng. "
Hắn vừa dứt lời liền thấy một con Khổng Tước trong đó mở màn hình, camera của tổ chương trình nhanh chóng chụp lại toàn bộ cảnh này.
【Thật đẹp a, tôi không nghĩ tới tôi còn có thể thấy được Khổng Tước trong chương trình này.】
【Mà này, Khổng Tước có thể chăn nuôi sao?】
【Phía trước, con lục Khổng Tước thì không được, nuôi là phải ngồi tù, nhưng lam Khổng Tước lại có thể, hai con này là lam Khổng Tước.】
【Lại nói, tại sao tôi có cảm giác dáng vẻ Kinh Huy lúc nói về hai con Khổng Tước này có chút thành thạo a?】
Ngay lúc khán giả đang thảo luận, Kinh Huy mang theo bọn Tu Tâm đi đến trước một tấm bảng thông báo của trường, trên bảng thông báo này có rất nhiều thông tin học sinh ưu tú tốt nghiệp trung học cơ sở. Có lẽ là duyên phận, Tu Tâm liếc mắt một cái liền thấy được một tấm chân dung quen thuộc.
"Kinh Huy, anh xem, đây là anh sao?" Tu Tâm chỉ vào một tấm ảnh ở giữa bảng thông báo nói: "Kinh Huy... Được trao danh hiệu "Sinh viên tốt nghiệp xuất sắc"... Điểm thi đại học là 724..."
Kinh Huy không nghĩ tới tin tức của hắn lại xuất hiện ở chỗ này, hắn có một loại khó có thể nói thành lời... Cảm giác lúng túng được gọi là "chếŧ lặng", hắn muốn che khuất thông tin này nhưng đã quá muộn.
【Tai tôi có bị điếc sao hay mắt tôi bị mù? Bao nhiêu điểm? Điểm này không phải của thủ khoa sao?】
【Ông xã của em giỏi quá, vừa có tiền vừa có sắc lại thông minh! Chỉ là nhìn tấm ảnh này của anh ấy, thẩm mỹ thời cấp ba có chút đáng lo ngại. Tại sao lại để tóc dài như vậy? Che mắt.】
【Đã vậy, Sở Thần còn có thể liếc mắt một cái nhận ra Kinh Huy, đây là cái gì? Đây là tình yêu!】
【Tôi đã nói tại sao Kinh Huy lại mang người về tam trung, đây là muốn nhân cơ hội dẫn Sở Thần đi tham quan trường cũ của mình? Báo cáo! Tôi báo cáo có một người nào đó đem chi phí chung ra yêu đương. A? Cậu nói chi phí chung cũng là do Kinh Huy bỏ ra? Không sao.】
Thật ra Kinh Huy không thèm để ý khán giả đang nói gì, hắn chỉ để ý Tu Tâm. Hắn ngượng ngùng che khuất ảnh chụp trên bảng thông báo: "Đến lúc đó anh sẽ bảo người ta thay lại bức ảnh này. "
"Thế nào? Không thích sao?" Tu Tâm khó hiểu nhìn hắn: "Em cảm thấy rất đáng yêu, anh thế mà còn lưu lại kiểu tóc này? Em tưởng anh giữ mái tóc đến lưng từ khi còn nhỏ. Ai, tiếc là bây giờ em không có điện thoại, nếu không em phải tấm ảnh này lưu lại. "
Kinh Huy bị một câu "đáng yêu" của Tu Tâm làm cho tay chân có chút luống cuống, nửa ngày mới nói: "Thật ra trong nhà anh hình như còn có bản sao lưu, anh... Đến lúc đó sẽ gửi cho em. "
"Được." Tu tâm sảng khoái đồng ý, giống như bởi vì có được ảnh chụp của Kinh Huy nên rất vui vẻ.
Nhìn thấy bộ dáng này của cậu, Kinh Huy không đề cập đến chuyện đổi ảnh nữa, chỉ tiếp tục dẫn mọi người đến tòa nhà giảng dạy sâu trong sân trường, ở đó đã có người phụ trách của nhà trường đang chờ bọn họ.
Kinh Huy cảm thấy người này có chút quen mắt, đi vào thì phát hiện cô đúng là giáo viên chủ nhiệm thời cấp ba của hắn, hiếm khi Kinh Huy mang theo một chút tôn kính chủ động gọi người: "Cô Lâm. "
Nếu như không phải hắn chủ động gọi một tiếng, người trước mắt này thật sự không dám nhận hắn: "Kinh Huy, thật sự là em? "
Lâm Chỉ Nghi đánh giá học sinh nhiều năm không gặp khiến cô cảm khái rất nhiều, tuy rằng cô cũng nhìn ra sự thay đổi của Kinh Huy trên TV, nhưng cho đến khi tận mắt nhìn thấy cô vẫn có chút khó có thể tin được... Phải biết rằng trước kia Kinh Huy là học sinh u ám nhất trong lớp bọn họ, vĩnh viễn ngồi một mình trong góc không biết đang suy nghĩ cái gì, kết quả không ngờ hắn thật sự là gia chủ hiện tại của Kinh thị.
Mặc dù có rất nhiều cảm khái, nhưng Lâm Chỉ Nghi biết đúng mực, không nói thêm gì, chỉ lấy ra tư thái của chủ nhà nhìn bọn Kinh Huy, Tu Tâm nói: "Kinh Huy nói muốn cho các em trải nghiệm một chút cuộc sống trong trường, nhưng để cho các em lăn lộn trong đám học sinh sẽ khó tránh khỏi ảnh hưởng đến việc học tập của học sinh, cho nên tôi sắp xếp cho các em thân phận trợ giảng đến các lớp quan sát học tập được không? "
Tất nhiên các thí sinh sẽ không có ý kiến gì, để cho bọn họ là người lớn trà trộn vào đám học sinh bình thường, có thể bọn họ cũng sẽ không được tự nhiên.
Vì thế rất nhanh một đám thí sinh nhân lúc có tiết trị liệu vật lý mắt tìm được phòng học tiếp theo mà bọn họ muốn quan sát, để tránh hỗn loạn, tất cả mọi người đều đi một lớp một người.
Nhưng cũng có một chuyện ngoài ý muốn, đó là Kinh Huy, hắn không đi một mình đến lớp học, mà một đường đi theo Tu Tâm đến lớp 11 (năm).
Thấy Tu Tâm và Kinh Huy cùng nhau vào lớp, học sinh trong lớp lập tức nổ tung, ánh mắt cực kỳ nồng nhiệt.
Khán giả chứng kiến toàn bộ cảnh này lập tức hiểu ngay!
【Xem ra học sinh trong lớp này đều là fan của chương trình của chúng ta. 】
【XS, ai nấy đều không chăm chỉ đọc sách, còn rãnh rỗi đu CP, thêm một người cho tôi. 】
"Trời ạ, tôi không nhầm! Thật sự là Sở Thần và Kinh Huy, địa trung hải thế mà không lừa chúng ta! "
"Sở Thần ca ca, anh có thể kí tên cho bọn em không? "
Âm thanh líu ríu của học sinh che mất giọng nói đang phát bài tập trị liệu vật lý mắt "ngón chân chạm đất" từ loa.
Kể từ khi trải qua một "cuộc chạy trốn lớn" trong công viên giải trí, một chút bù lại Tu Tâm đã biết làm thế nào để đối mặt với fan.
"Suỵt, im lặng, bạn học nên yên tĩnh đừng nói kí tên, không có gì cả." Tu Tâm dùng chút kỹ xảo phát âm, để cho thanh âm của mình rõ ràng truyền vào tai mỗi học sinh.
Cậu vừa nói xong, trong phòng học lập tức yên tĩnh lại, còn có bạn học khoa trương bịt miệng. Lúc này Tu Tâm mới đứng trên bục giảng nói: "Khụ khụ, chào các bạn học, tôi tên Sở Thần. Hôm nay tôi may mắn được đến đây làm trợ giảng tạm thời của tất cả mọi người, xin được chỉ giáo nhiều hơn. Để cảm ơn tất cả mọi người đã hướng dẫn tôi, năm sinh viên hoạt động tốt nhất ngày hôm nay có thể nhận được chữ kí của tôi và một gói quà tặng văn phòng phẩm. "
Các bạn học dưới bục giảng nghe xong mắt đều sáng lên, viết chữ vui mừng lên mặt, ai nấy đều gật đầu tỏ vẻ mình sẽ nghe lời.
Vì vậy, hôm nay tất cả các giáo viên đến lớp 11 (5) đều cảm thấy lớp học trật tự trước nay chưa từng có, sau khi biết tiền căn (nguyên nhân) hậu quả, ánh mắt bọn họ nhìn Tu Tâm đều tràn ngập nước mắt.
Đến giữa trưa sắp tan học, bọn họ còn nghĩ có nên mời Tu Tâm ăn cơm không, kết quả chuông tan học vừa vang lên, Tu Tâm đã bị Kinh Huy kéo chạy đi, phía sau bọn họ còn đi theo người quay phim với vẻ mặt buồn bực và học sinh như sói như hổ.
Tình cảnh này quen thuộc cỡ nào, nhưng lúc này Kinh Huy không phải mang theo Tu Tâm "chạy trốn", mà là muốn dẫn cậu đến căn tin cướp cơm!
Mọi người đều biết, vừa đến giờ cơm, học sinh sẽ hóa thành ác lang ra khỏi lồng, mọi người cùng nhau chạy về phía căng tin, bộ dáng xa xa trông giống như tang thi nhập cảnh, hình ảnh có thể quay một bộ phim sinh tồn mạt thế trong trường.
Cũng may tuy Kinh Huy đã tốt nghiệp nhiều năm, nhưng lại có đôi chân dài cao 1m9, thành công mang theo Tu Tâm đoạt đầu hàng lấy đồ cơm trong căng tin.
Dì phát cơm vừa thấy Tu Tâm và Kinh Huy ở trước mặt ánh mắt sáng ngời, tay run lên, cho bọn họ nhiều thịt hơn. Tu Tâm thấy trong mâm của người khác chỉ có món ăn không có thịt, trong đĩa của mình chỉ có thịt không có món ăn, thật sâu bị kỹ thuật nấu cơm của dì khuất phục.
Trong tổ chương trình《 Sở trường trò hay 》mọi người cũng ăn ở căng tin, có dì nấu cơm, nhưng kỹ thuật của dì trong tổ chương trình vẫn kém hơn so với các dì trong trường học thiên chuy bách luyện.
Sau khi lấy xong đồ ăn, Kinh Huy cảm thấy mỹ mãn muốn mang Tu Tâm tìm một vị trí ngồi xuống, lại phát hiện trong căn tin đã không còn chỗ trống.
Vì thế Kinh Huy đến bên cạnh Tu Tâm nói: "Anh biết một chỗ rất yên tĩnh, chúng ta đến đó ăn. "
Trong ba lần này, Kinh Huy lớn nhỏ cũng tính là nửa chủ nhà, vì thế Tu Tâm không hề dị nghị đi theo hắn. Chỉ thấy Kinh Huy dẫn cậu đến một rừng cây nhỏ.
Rừng cây nhỏ này thật sự rất yên tĩnh, bên cạnh còn có bàn đá ghế đá có thể cho bọn họ ăn cơm. Họ vừa ăn vừa thưởng thức phong cảnh trong rừng. Đợi sau khi ăn xong, Tu Tâm cũng không cùng Kinh Huy rời đi ngay, mà muốn ở chỗ này tiếp tục hóng gió.
Kết quả bọn họ ở không được bao lâu liền nhạy bén nghe được một trận tiếng bước chân, Tu Tâm và Kinh Huy liếc nhau, ăn ý cùng nhau trốn ở phía sau một gốc đại thụ.
Bọn họ làm như vậy, chỉ vì muốn trốn tránh để có chút thanh tịnh, nhưng mà bọn họ không ngờ người đến lại là một cặp người yêu. Hơn nữa cặp người yêu này sau khi vào rừng cây nhỏ ngay lập tức thâm tình hôn môi!
Tu Tâm ở góc tường bị ép nghe với vẻ mặt quẫn bách, nhất thời tiến không phải lùi cũng không được, cậu chỉ có thể cảm thán thật may mắn vừa rồi cậu và Kinh Huy nắm tay chạy không cẩn thận bỏ rơi người quay phim.
Nghe đôi tình nhân kia dần dần tiến vào giai cảnh, Tu Tâm chỉ có thể cầu nguyện bọn họ nhanh chóng rời đi. Kết quả cậu hoàn toàn không ngờ tới bọn họ hôn nhau hôn hết một buổi trưa, cho đến sau khi tiếng chuông vang lên, hai người bọn họ mới lưu luyến rời đi!
Tu Tâm và Kinh Huy đã ngồi xổm lâu đến mức chân đã tê dại từ lâu sau khi kéo nhau đứng dậy bọn họ ra khỏi rừng cây nhỏ, Tu Tâm nhìn về phía Kinh Huy không hiểu sao có chút không được tự nhiên, cậu có cảm giác trong đầu mình còn quanh quẩn tiếng nước mờ ám và thanh âm ma sát quần áo.
"Khụ, lên lớp, chúng ta trở về đi."
"Ừ..."
Chờ sau khi lại học thêm một buổi chiều nữa, Tu Tâm mới dùng cảnh tượng các học sinh dốc lòng cầu mong hết giờ học bao phủ ký ức lúc buổi trưa, mà chuyến đi ngày hôm nay của bọn họ cũng phải chấm dứt.
Học sinh lớp 11 (5) luyến tiếc tụ tập bên cạnh hai người bọn họ, có mấy người nhìn qua thậm chí muốn khóc. Một nữ sinh trong đó thề son sắt nói với Tu Tâm: "Sở Thần ca ca anh chờ em, em nhất định vì anh học tập thật tốt, lớn lên kế thừa gia nghiệp đầu tư phim cho anh. "
[Đọc đến đây mới nhớ ra có một chương mình ghi là thề son hẹn sắt sai quá sai rồi mà lười tìm sửa lại:))]
Nghe được lời này, Tu Tâm mới cảm nhận được những đứa nhỏ trước mắt này khác với đứa nhỏ trong gia đình bình thường. Cậu mỉm cười nhẹ nhàng nói với cô bé: "Em không nên học cho tôi, nên vì lợi ích của riêng em, cũng giống như em thích tôi cũng nên vì hạnh phúc của riêng em. Nhưng tôi nghĩ, nếu sau này tôi có thể thấy em thành công sau đó nổi tiếng kế thừa hưởng gia nghiệp, tôi chắc chắn sẽ thấy hạnh phúc thay em. "
Giọng điệu Tu Tâm dịu dàng, nhưng nào ngờ học sinh nghe xong ngược lại càng muốn khóc, cuối cùng Tu Tâm được tất cả học sinh cùng nhau tiễn ra khỏi trường.
Kinh Huy cũng không cảm thấy ngoài ý muốn dù sao Tu Tâm cũng có mị lực siêu phàm như vậy, đợi đến khi lên xe hắn mới hỏi Tu Tâm: "Cảm giác hôm nay thế nào? "
"Rất tốt." Tu Tâm nhìn vào mắt Kinh Huy nói: "Cảm ơn. "
Tu Tâm biết, nếu như nói sổ tay bạn học là món quà người khác tặng cho cậu, như vậy chuyến đi trong ngày trong sân trường ngày hôm nay là món quà Kinh Huy tặng cho cậu.
Kinh Huy nhìn con mắt lưu ly sạch sẽ của Tu Tâm nói: "Không cần cảm ơn, cũng vì buổi công diễn mà thôi, hôm nay em trải nghiệm một ngày sống trong trường có thu hoạch được gì không? "
Lúc Kinh Huy hỏi về "thu hoạch", trong đầu Tu Tâm nghĩ rất nhiều, nhưng nếu nói về chuyện đáng nhớ nhất chỉ sợ vẫn là ký ức của cậu trong rừng cây: "Bọn Quý Hạo Quyền nói nam học sinh trung học... So với kim cương còn cứng hơn, thì ra là thật..."
Bởi vì Phật tử rụt rè nói chuyện quá nhỏ, nhất thời Kinh Huy không nghe rõ: "Em nói gì cơ? "
Nghe Kinh Huy truy hỏi, Tu Tâm lại không chịu kể lại lần nữa.
Nhưng mà cho dù thế nào, chuyến tham quan một ngày lần này, quả thật mọi người đều thu hoạch được khá phong phú.
Không chỉ là Tu Tâm, rất nhiều thí sinh đã rời trường nhiều năm cũng bởi vì hôm nay mà nhớ lại thời niên thiếu của họ, bây giờ họ muốn nhanh chóng lấy được kịch bản công 3, biểu diễn cho khán giả xem cái gì gọi là "hơi thở thiếu niên"!
Tác giả có lời muốn nói:
Giọt -- Thẻ tham quan trường học một ngày!
Tu Tâm: Đã tiếp thu kiến thức.
Để phòng vạn nhất mình sẽ giải thích một chút, cặp người yêu kia thật sự không làm gì hết, chỉ dính chặt lấy nhau. Tu Tâm với Kinh Huy không ra ngoài là vì sợ cặp người yêu kia sẽ giật mình nên mới không ra ngoài, không phải cố ý nghe trộm, ngoài ra bọn họ cũng không nhìn lén cặp người yêu này. Về phần tại sao mình lại thiết kế tình tiết như vậy, là vì muốn để nhân vật Tu Tâm này bắt đầu nhiễm tình, ham m.uốn, giác ngộ được ŧình dục. Thật ra kỳ ngộ đều phát sinh ở thời thiếu niên (Một chút mong muốn sinh dục).
Nhắc mới nhớ, mình luôn ra chương muộn nên 12h ngày hôm sau mới có chương mới, mọi người hãy đợi nhé!
Nhân tiện hôm nay mình sẽ bật chế độ chống trộm, nhưng mà tỉ lệ không cao, nếu bỏ quá nhiều đơn hàng mà không đọc được chương mới nhất, thì có thể sẽ phải đợi hoặc chờ bù lại. Xin chân thành cảm ơn các tiểu thiên sứ đã ủng hộ bản gốc, yêu mọi người!