Phật Tứ Diện

Chương 35: Chủ nhiệm Du chơi xấu?



Editor: Gấu Gầy

Khi tỉnh dậy lần nữa, trước mắt đã là ánh sáng ban mai mờ nhạt, mặc dù ánh sáng yếu ớt nhưng cũng làm đau mắt Du Thư Lãng. Khi đồng tử dần dần giãn ra, anh cảm thấy hơi thở nặng nề.

– Cái gì đè lên ngực? Làm mình không thở nổi?

Anh vô thức đưa tay sờ sờ, mơ mơ màng màng phát hiện đó là một cánh tay.

Đôi mắt mờ mịt đột nhiên mở to, Du Thư Lãng nghiêng đầu nhìn thấy một khuôn mặt gần trong gang tấc.

– Phàn Tiêu!?

– Sao cậu ấy lại ngủ chung với mình!?

Cánh tay trần trụi mạnh mẽ đè lên lồng ngực Du Thư Lãng, làn da khỏe mạnh được ánh bình minh mạ lên một lớp phù hoa mỏng nhạt. Đầu óc chậm chạp của anh cuối cùng cũng nhận ra tình hình, Phàn Tiêu và mình lại đang trần truồng ngủ cùng với nhau!!!

Du Thư Lãng xoa xoa thái dương, đầu đau như kim chích.

Người bên cạnh hô hấp kéo dài, đang trong mộng đẹp. Du Thư Lãng rời mắt khỏi thân hình rắn rỏi của Phàn Tiêu, nhẹ nhàng vén một góc chăn lên.

May mắn thay, cả hai vẫn giữ được chút văn minh cuối cùng.

Hít một hơi sâu, Du Thư Lãng định đứng dậy tránh xa nơi hỗn loạn mập mờ này, nhưng lại bị cánh tay đang vắt ngang ngực làm khó.

Cơ bắp săn chắc, đường nét mượt mà, mạch máu rõ ràng chạy dọc từ cánh tay xuống mu bàn tay, những đường gân xanh hơi nhô chứa đầy sức sống mạnh mẽ.

Ánh mắt đổ dồn vào bàn tay đó, Du Thư Lãng bỗng nhiên thèm muốn.

Ngón tay của Phàn Tiêu thon dài, các khớp nổi rõ, mu bàn tay rộng lớn, gân guốc lại quyến rũ, khiến người ta không thể không muốn đan chặt vào nhau.

Đầu óc vẫn còn hỗn độn sau cơn say, Du Thư Lãng không kiểm soát được mà nắm lấy bàn tay đó, tách rộng năm ngón, từ từ lồng vào kẽ ngón tay.

Làn da trên ngón tay nhạy cảm, khi ma sát mang lại cảm giác ngứa ngáy, Du Thư Lãng bất ngờ giật mình, tỉnh táo trở lại! Anh nhíu mày tự mắng mình điên rồi, ngón tay vội vàng rút lại.

Nhưng, thất bại.

Ngón tay sắp thu về, bỗng nhiên bị bàn tay lớn kẹp chặt, vốn chỉ là chạm nhẹ, bây giờ ngón tay dài của Phàn Tiêu cong lại, hai bàn tay chặt chẽ đan nhau!

Du Thư Lãng nghiêng đầu nhìn Phàn Tiêu, thấy hắn vẫn nhắm mắt, chỉ có đôi môi hé nở nụ cười, vừa xấu xa vừa trắng trợn.



"Chủ nhiệm Du, sáng sớm thế này, đàn ông không chịu nổi trêu chọc đâu." Phàn Tiêu vừa tỉnh dậy, giọng nói trầm thấp và khàn khàn, âm mũi nặng nề làm mờ lời nói, giọng điệu cuối cùng như mang theo tiếng cười, cùng với bụi bặm nhảy múa trong ánh sáng bình minh, hòa vào màng nhĩ của Du Thư Lãng.

Du Thư Lãng mặt đỏ bừng, vừa rồi là anh bị quỷ ám, cho nên lúc này mới phải lắng nghe mấy câu đùa ác của Phàn Tiêu.

Ngón tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay của hắn, Du Thư Lãng hơi ngượng ngùng mở miệng: "Bớt nói bậy, buông tay ra đi, Phàn Tiêu."

"Không nói bậy." Phàn Tiêu vẫn không mở mắt, hắn dùng sức siết chặt bàn tay, đột nhiên kéo Du Thư Lãng vào lòng mình, cọ xát phần dưới cơ thể, "Anh tự cảm nhận đi."

Da thịt trần trụi dán vào nhau, kẽ đùi bị thứ cứng rắn chọc vào! Du Thư Lãng lập tức biến sắc, không kịp quan tâm đến cơn đau đầu sau khi say xỉn, anh bỗng nhiên lật người dậy, đè lên người Phàn Tiêu, bàn tay siết chặt cổ họng hắn!

"Phàn Tiêu, đùa giỡn không phải kiểu này, cậu đã vượt quá giới hạn!"

Phàn Tiêu cuối cùng cũng mở mắt khi bị siết cổ, sau một chút ngạc nhiên thì cười rạng rỡ.

"Chủ nhiệm Du, cho tôi hỏi một chút, vượt quá giới hạn thì sẽ thế nào?"

Hắn vừa lưu manh vừa vô lại, khiến Du Thư Lãng tức giận đến bốc hoả.

Anh hơi cúi người, như một con báo đè con mồi xuống, mắt hơi nheo lại, môi kề sát vành tai.

"Phàn Tiêu." Anh nói, "Nếu cậu không biết điều, tôi sẽ làm cậu."

"Cái gì?" Phàn Tiêu thực sự bị sốc, đột nhiên nhướng mắt lên hỏi lại một câu, "Chủ nhiệm Du muốn làm gì tôi?"

Du Thư Lãng lăn ra khỏi giường, hất tay ra, lạnh lùng nói: "Tôi là gay, nếu cậu vẫn coi tôi là bạn, thì hãy tuân thủ quy tắc."

Phàn Tiêu ngồi dậy, chăn trượt xuống lộ ra bộ ngực cường tráng, nhìn Du Thư Lãng hỏi: "Không tuân thủ quy tắc thì sẽ làm tôi?"

Phàn Tiêu khó chơi khiến Du Thư Lãng đau đầu muốn chết, anh lấy một điếu thuốc cắn vào răng, sắc mặt khó coi đến đáng sợ.

Mở ngăn kéo tủ đầu giường tìm bật lửa châm thuốc. Anh tiện tay lấy ra một hộp hình vuông ném tới trước mặt Phàn Tiêu.

Thổi một hơi khói dài, Du Thư Lãng lạnh lùng nhướng mày: "Muốn thử không?"

Phàn Tiêu cụp mắt xuống, trên chăn là một hộp bao cao su đã mở, rõ ràng đã được sử dụng.

Cảm giác tức giận theo mạch máu dần dần tích tụ trong ngực, Phàn Tiêu giận quá hoá cười, hắn nhặt hộp lên, lật qua lật lại giữa các ngón tay, lưu manh nhẹ giọng nói: "Chủ nhiệm Du bao lâu không làm rồi? Nghẹn không nhẹ đâu nhỉ? Tối qua say rượu, cứ bắt người ta hôn hít, tôi trốn cũng không kịp, à đúng rồi, bạn trai cũ của anh tên là Trăn Trăn? Vừa hôn tôi vừa gọi Trăn Trăn, miệng tôi bị anh hôn đến rách."



"Muốn xem không?" Hắn nghiêng người về trước, bĩu môi.

Ngón tay của Du Thư Lãng run lên kịch liệt, nicotine hút vào cổ họng, ho khan sặc sụa.

Tiếng ho chấn động một tràng, đôi mắt của người đàn ông kẹp điếu thuốc mờ đi vì nước mắt sinh lý.

Phàn Tiêu thấy Du Thư Lãng ho đến mức gần như khó thở, không nhịn được đau lòng, lại gần vỗ lưng đưa nước, săn sóc quan tâm.

"Anh say rượu, không phân biệt được người cũng không có gì đáng trách, hôn một cái thôi mà, cũng không có gì to tát. Nhưng anh cố tình lấy bao cao su ra dọa tôi thì anh không đúng, hơn nữa, nếu như không dọa được thì sao?"

Du Thư Lãng ngẩng đầu, xuyên qua nước mắt vì ho mà khóc ra, nhìn về phía Phàn Tiêu, thấy khuôn mặt mơ hồ của hắn đầy vẻ trêu tức.

"Khụ khụ ~ biến đi!"

"Tối qua tôi chăm sóc anh hết lòng, không có công lao cũng có khổ lao, ít nhất cũng phải cho tôi ăn bữa sáng chứ, bây giờ bảo tôi biến đi, thật sự không nói nên lời luôn đó, Chủ nhiệm Du."

Du Thư Lãng cuối cùng cũng ngừng ho, lòng anh bối rối vô cùng, lời nói của Phàn Tiêu khiến anh mơ hồ nhớ lại một số hình ảnh vụn vặt tối qua, đôi môi nóng bỏng, nụ hôn nồng nhiệt, cùng với Lục Trăn...

Trong giấc mơ, hình như anh thực sự đã hôn Trăn Trăn, còn làm...

Cơ thể cứng đờ, Du Thư Lãng đột nhiên biến sắc, ngón tay xoa xoa, lòng bàn tay bỗng chốc nóng lên.

Say rượu loạn tính, ngoài việc cưỡng hôn, có phải mình đã làm những chuyện còn quá đáng hơn không?

Nếu như Trăn Trăn mà anh hôn trong mộng thực tế là Phàn Tiêu, thì...

Trái tim như chìm xuống, Du Thư Lãng hoang mang hoảng loạn, nhưng không dám hỏi thẳng Phàn Tiêu.

"Tôi đi tắm đã, cậu... tự nhiên đi."

Cho đến khi bóng dáng giả vờ bình tĩnh biến mất, Phàn Tiêu mới dựa lưng vào đầu giường, với tay lật bức ảnh đang đặt trên tủ lên, lười biếng nhìn người trong ảnh.

"Trăn Trăn, cậu nói xem, bao lâu nữa bạn trai của cậu mới cam tâm tình nguyện lên giường của tôi?"

—--------

Lời Gấu Gầy: t đăng một lượt 4 chương luôn á, mấy bà mau khen t đi

- --------