Phế Đô

Chương 39



A Xán còn đưa hai tay ấn Trang Chi Điệp yên chí ngồi xuống, tiện thể đã suổi một vài hạt bụi rơi trên cổ áo sau của Trang Chi Điệp.

Bữa rượu đã được tổ chức ngay trong nhà A Xán, thức nhắm không ngoài mấy món gan lợn, dạ dầy lợn, tai lợn, măng và nấm. A Xán còn rán một con cá vừa phải. Khi rán cá ở bếp than ngoài cửa, mùi thơm lan tỏa suốt nửa ngõ. Trong gian nhà đối diện có trẻ nhỏ lên tiếng đòi ăn cá. Trang Chi Điệp đưa mắt nhìn qua cửa, trong cửa sổ đối diện có một bà già đang cán mì sợi, bà già cũng cởi trần, hai cái vú dài ngoằng thõng xuống tận cạp quần, mà trên lưng thì cõng hai đứa trẻ cùng một lúc. Bà già bảo:

- Ăn cá gì, không mở mắt ra mà nhìn nhà dì Xán có khách à? Này bú đi!

Bà già liền đưa tay dính bột mì trắng, cầm cặp vú quăng ra sau vai, hai đứa trẻ đã chộp được, bú liền. A Xán liền xới một bát cơm tẻ, gắp mấy miếng cá bưng sang nhà bên kia, lúc quay trở về khe khẽ nói:

- Chắc các anh sẽ cười cái lối ăn mặc của bà già, nghe nói thời còn trẻ bà ấy xinh đáo để, riêng cặp vú kia đã làm cho biết bao người đàn ông thèm nhỏ dãi, có hai anh đã mắc sai lầm. Bây giờ về già cũng không giữ gìn nữa. Cũng do ở đây nóng nực quá, quần áo có đẹp đến mấy cũng không mặc nổi.

Ăn uống xong, bốn người lại chuyện trò một lúc. Mục Gia Nhân rửa xong nồi bát, sửa soạn đi làm. Trang Chi Điệp và Mạnh Vân Phòng cũng rục rịch ra về. Mục Gia Nhân giữ lại bảo:

- Các anh vội gì, tôi phải làm ca đêm, không đi không được. Các anh cứ ngồi chơi nói chuyện, tối nay ở đây ăn món đặc sản mì sợi tương của dân Hà Nam chúng tôi.

Trang Chi Điệp nói:

- Ăn liên tục thế sao được? Sau này đến chơi không cho ăn nữa hả?

A Xán bảo:

- Em biết rồi. Các anh giữ ý, chồng em đi vắng, tránh dị nghị có phải không? Trong lòng trong sạch, thì con trai con gái có ngủ chung một giường cũng chẳng sao.

A Xán bạo mồm bạo miệng đến nỗi Trang Chi Điệp và Mạnh Vân Phòng ngượng đỏ mặt, đành ngồi im thin thít. Mục Gia Nhân đi rồi, A Xán liền hỏi các anh đến bằng phương tiện gì, xe để ở đâu. Sau khi biết đến bằng xe máy, liền bảo Mạnh Vân Phòng đi đẩy đến, để tránh khi các bà già về nhà sẽ không còn ai coi. Mạnh Vân Phòng vừa đi khỏi, thì cặp mắt lúng liếng của A Xán nhìn vào Trang Chi Điệp hỏi:

- Anh nói thật đi, định đi thật hay là ngượng nào?

Trang Chi Điệp liền cười hì hì đáp:

- Em đối xử thành thực lắm, tuy mới gặp lần đầu, song cảm thấy quen thuộc lắm, gần gũi lắm!

- Lời nói thật lọt tai ngay. Anh không biết đâu, anh đến thăm nhà em mừng lắm, nếu không chê bỏ anh cứ ngồi chơi lâu lâu một lúc, em sang nhà bên cạnh vay một gói hạt dưa về cắn.

Nói rồi A Xán đi luôn. Mạnh Vân Phòng trở lại. Trang Chi Điệp hỏi:

- Anh cảm thấy A Xán thế nào?

- Sắc đẹp trời cho, tính tình cũng tốt.

Trang Chi Điệp bảo:

- Tôi hiếm gặp người đàn bà như thế này, cô ấy tự nhiên thoải mái hơn A Lan, càng ít mùi phấn sáp hơn những người đàn bà thông thường, Đàn bà không có mùi phấn son đáng quý đáng thân như kẻ sĩ không có mùi binh khí, như nhà sư không có mùi hương lửa.

Mạnh Vân Phòng hỏi:

- Anh lại thích cô ấy rồi hả?

Lúc này A Xán đã bước vào cửa, đưa cho mỗi người một nắm hạt dưa bảo:

- A Lan về rất muộn, sao anh không tranh thủ thời gian ngồi đây viết cho tổng biên tập Chung Duy Hiền một lá thư nữa, ngày mai em ra bưu điện gửi cho chị cả. Tổng biên tập Chung Duy Hiền ở hoàn cảnh như vậy, thì thêm một bức thư sẽ sống thêm được một tuổi.

Mạnh Vân Phòng nói:

- A Xán cũng có nhận biết như vậy ư!

- So sánh trái tim với trái tim mà. Có điều em còn trẻ như thế này, song không có một nơi gửi thư đi, cũng chẳng có một lá thư nào gửi đến.

Mạnh Vân Phòng bảo:

- Con người xinh đẹp có khí chất tốt như A Xán sao lại không có người gửi thư đến kia chứ?

- Ai cũng nói thế, nhưng chính vì khuôn mặt và khí chất ấy đã hại em. Lúc còn trẻ thì mơ ước cao hơn trời, khi thành người lớn, thì mệnh mỏng như tờ giấy, rơi vào cảnh ngộ cao không tới thấp không thông. Không gặp được người cao hơn mình, mà mèo chết chó thối, vẫy bỏ không được. Đâu có giống các anh?

Mạnh Vân Phòng nói:

- Đều như nhau cả. Anh Điệp đây có nhiều thư lắm, song đều là loại thư học hỏi cách thức sáng tác, chưa bao giờ thấy anh ấy nói có đàn bà tìm anh ấy.

- Có lẽ phu nhân Điệp xinh đẹp, bọn con gái lượng sức mình không dám đến.

Mạnh Vân Phòng bảo:

- Quả tình chị Điệp có xinh đẹp.

A Xán cười bảo:

- Vậy thì tốt.

Mạnh Vân Phòng hỏi:

- Tốt như thế nào cơ?

A Xán đáp:

- Nếu anh nói chị Điệp xấu thì em lại buồn. Anh thử nghĩ người đàn bà khác nhìn thấy anh Điệp chắc chắn ai cũng có cảm tình, hỏi tại sao thì có lẽ không ai nói rõ được. Nếu nghe nói chị Điệp xấu, cô ta sẽ cảm thấy tiêu chuẩn của anh Điệp thấp quá, có yêu anh ấy cũng cảm thấy không hăng hái gì.

Mạnh Vân Phòng nói:

- Em có ý nghĩ lạ thật đấy, thông thường đã yêu mến một người đàn ông, chỉ mong vợ anh ta xấu, mới có hy vọng tấn công.

Trang Chi Điệp cứ xua tay lia lịa, bảo tán gì mà khiếp thế, rồi nhìn A Xán bảo:

- A Xán ở ngõ này tiếc thật đấy.

A Xán đáp:

- Cũng chẳng có gì đáng tiếc đâu. Trên đời này phần lớn là đàn bà loại A lấy đàn ông loại D mà. Người đời thường nói vàng chôn dưới đất rút cục vẫn là vàng, đương nhiên không có ý nói em là vàng đâu, nhưng cho dù là thỏi vàng, đem chôn bạn xuống đất, bạn là vàng thì có tác dụng gì? Gang thép không có giá, song có thể đúc nồi chảo nấu cơm, thì quả thật gang thép có giá trị hơn vàng! Điều an ủi em hiện nay là em còn có một đứa con trai ngoan ngoãn, cháu người kháu khỉnh, mà đầu óc cũng thông minh.

Mạnh Vân Phòng hỏi:

- Thế cậu bé đâu?

- Cháu học sơ trung, tối về muộn, nhà trường dạy thêm bài. Hy vọng của em gửi gấm cả vào cháu. Em đòi hỏi cháu sau này học hết đại học, học tiếp phó tiến sĩ, rồi ra nước ngoài đóng dựng sự nghiệp.

Trang Chi Điệp thấy băn khoăn nói:

- Em còn trẻ thế này, đang là lúc tràn đầy sức sống, nếu dồn cả tâm tư vào đứa con thì…

A Xán cười, cười rất sượng, cúi đầu nhìn mặt bàn, thấy mặt bàn có một lớp bụi, liền cầm giẻ lau đi, nói:

- Anh nói đúng, nhưng anh không hiểu – lại cười nói tiếp – Em đã từng nói với A Lan, trước kia em đã từng chịu đói ở Tân Cương. A Lan bảo em nó cũng đã từng nhịn đói. Nhưng A Lan chỉ có một lần đi công tác ở miền núi, đi một ngày đường không có một miếng cơm, còn em chịu đói như thế nào nhỉ? Em thật sự ăn bữa này không biết bữa mai thế nào, gia đình nghèo túng tới mức không có một nắm gạo, lúc nào cũng thấy bụng đói, hai trường hợp ấy khác nhau chứ!

Trang Chi Điệp nói:

- Tôi hiểu…

Mạnh Vân Phòng ngồi một bên nghe, trong lòng dường như đã hiểu ra điều gì, lại không hiểu gì cả, chỉ cảm thấy họ nói chuyện với nhau hợp ý, liền bảo anh lấy xem máy đi vào trong thành phố có chút việc. Trang Chi Điệp cứ ở đây viết thư và chờ, hai tiếng đồng hồ sau về đón. Bất chấp Trang Chi Điệp có đồng ý hay không, nói xong Mạnh Vân Phòng đi ra xe nổ máy "Mộc Lan" đi luôn.

Mạnh Vân Phòng vừa đi khỏi, Trang Chi Điệp có phần nào không được tự nhiên. A Xán hỏi:

- Bây giờ thì anh yên chí viết thư chứ ạ?

Trang Chi Điệp đáp:

- Vâng.

A Xán liền lấy giấy bút ra, gạt những thứ để lộn xộn trên mặt bàn sang một bên để Trang Chi Điệp ngồi, chị bảo chị ngồi đây xem sách, không gây ảnh hưởng đến anh. Ngay một lúc Trang Chi Điệp chưa thể nhập cuộc được, mở đầu vài chữ, lại xé đi. A Xán liền bảo nắng rọi vào, bước đến đóng rèm cửa sổ, lại sợ anh ấy bức, lấy quạt quạt cho anh ở đàng sau.

Trang Chi Điệp bảo không cần quạt, tìm được cảm xúc bắt đầu viết, càng viết càng nhập hồn, tình cảm sâu nặng như đam mê. A Xán ngồi một chỗ đọc sách một lúc, đưa mắt lặng lẽ nhìn dáng dấp Trang Chi Điệp đang chăm chú viết thư. Không biết đã bao lâu, Trang Chi Điệp viết xong, quay lại nhìn, thấy A Xán đang nhìn mình ngây người ra. Anh nhìn A Xán, song chị không phát hiện ra, anh lên tiếng:

- Viết xong rồi!

A Xán bất thình lình giật mình, biết mình bị mất vía, mặt e thẹn đỏ ửng, vội vàng nói:

- Viết xong rồi ư, sao anh viết nhanh thế?

Trong chốc lát Trang Chi Điệp nghĩ thầm, từ lúc đến nhà đến bây giờ đã thấy cô ấy thẹn đỏ mặt bao giờ đâu. A Xán bước đến gần hỏi:

- Anh thử đọc cho em nghe được không?

Trang Chi Điệp đáp:

- Sao không được, em nghe nhé, xem có vị đàn bà các em không, anh chỉ lo tổng biên tập Chung Duy Hiền nhận ra tình cảm không thật.

Nói xong anh liền đọc thư, chẵn chặn ba trang giấy. Trang Chi Điệp đọc xong, chợt phát hiện ngay trước mặt có một bàn tay trắng muốt. Năm ngón thon dài, song rất mũm mĩm, ngón út và ngón đeo nhẫn áp sát xuống mặt bàn, còn ngón giữa và ngón trỏ thì cong lên, đang run rẩy. Lúc này anh mất biết A Xán đã đứng sát ngay cạnh mình từ lúc nào, một tay vịn vào bàn, một tay đang quạt nhè nhẹ sau lưng anh. Anh ngẩng lên, khoảng không trên đầu chính là khuôn mặt của A Xán đang nhìn xuống, hai mắt đắm đuối, đôi má đỏ ửng:

- Em cảm thấy thế nào?

A Xán đáp:

- Em hoang mang cảm thấy, hình như bức thư này viết cho em

Trang Chi Điệp chợt xúc động, thốt lên hai tiếng khản đặc:

- A Xán!

A Xán đáp:

- Dạ!

Toàn thân chị đang lảo đảo. Bàn tay đang cầm bút của Trang Chi Điệp vội đưa ra, khi bàn tay cầm bút đỡ vào thắt lưng của A Xán, và người anh cùng một lúc đứng lên, thì cái miệng đang sà xuống và cái miệng đang ngẩng lên liền đấu vào nhau ở chỗ khoảng trống chưa đứng thẳng dậy. Ngòi bút kia đã dây mực lên chiếc áo sơ mi trắng của A Xán. Hai người ôm choàng lấy nhau, va vào chiếc ghế mây đổ chỏng trơ.

Trang Chi Điệp nói:

- A Xán ơi, đây là một bức thư anh viết hay nhất, anh viết trong sự thiện cảm đối với em.

A Xán đáp:

- Thật thế ư, anh thích em thật ư?

Trang Chi Điệp lại xiết chặt A Xán thêm một lần nữa, anh không muốn nói nhiều, cũng không cần nói. Anh bày tỏ sự đồng tình và yêu thích A Xán bằng sức mạnh và lòng cuồng nhiệt của mình. Nằm gọn trong lòng anh, A Xán nói:

- Không biết anh đánh giá em thế nào, cho em là người đàn bà hư hỏng. Không phải đâu, em không hư hỏng đâu, thật đấy! Anh đã thích em ư, em không dám tin như thế, em nghĩ cho dù em có làm chuyện ấy với anh, cũng là một việc đẹp, em cần được đẹp một lần.

A Xán bảo Trang Chi Điệp ngồi tử tế và lại một lần nữa nói rõ mình là một người đàn bà tốt, là người đàn bà không hư hỏng, ngày còn bé chị học rất giỏi, nhưng thành phần gia đình chị thuộc tầng lớp cao, từ An Huy chị đi chi viện biên giới ở Tân Cương và ở đó may mắn tìm được Mục Gia Nhân và mới được cùng điều đến Tây Kinh mấy năm trước. Cuộc sống hiện nay của chị rất mệt mỏi, rất tồi tệ, là một người dân bình thường nhỏ nhoi, song tâm tình chị vẫn thanh cao, chị không phải là con người xấu xí, chị có cái dáng đẹp khuôn mặt trắng trẻo, nhưng ngoài chồng ra, chị chưa bao giờ để bất cứ người nào chăm chăm nhìn chị, thưởng thức chị. Trang Chi Điệp nói:

- Anh tin em, A Xán ạ, em đừng nói nữa.

A Xán đáp:

- Điều cần nói em đã nói hết với anh. Em chỉ muốn làm một người trong suốt như pha lê trước mặt anh, nếu anh thích em thì em để anh nhìn em, thưởng thức em, em cần phải doạ anh đấy!

(Tác giả cắt đi bốn trăm mười một chữ)

A Xán kéo anh xuống, anh chỉ ngửi thấy một mùi thơm lạ lùng. A Xán nói:

- Người em thơm đấy, Mục Gia Nhân đã từng bảo thế, thằng nhóc con em cũng nói như vậy, anh thử ngửi ở dưới thì biết chỗ ấy mới thơm.

Trang Chi Điệp phủ phục xuống, quả nhiên có một luồng khí thơm bốc lên nóng hổi, liền cảm thấy mình như đang ở trong sương mù (tác giả bỏ đi hai mươi hai chữ).

Nhưng A Xán lại nhổm dậy, ôm anh nằm xuống và bảo:

- Em không hối hận, em đâu có hối hận? Em xúc động quá đấy, em phải cám ơn anh, thật đấy, em nên cám ơn anh thế nào nhỉ? Anh đã làm em thoả mãn, không chỉ thoả mãn về thể xác, mà thoả mãn cả tâm linh. Anh không biết em bi quan, nản lòng như thế nào đâu, em cứ bảo đời em thế là hết, nhưng anh đã thích em như thế này, em không xin anh thứ gì, không xin anh tiền, không xin anh làm việc gì, có một danh nhân là anh đây đã thích em, thì em lại có lòng tin vào mục đích của cuộc sống! Quả thật, em hâm mộ phu nhân của anh, chị ấy lấy được anh, chắc chắn làm việc gì cũng thành công, cũng huy hoàng, em ghen với chị ấy, ghen với chị ấy lắm! Nhưng em tin em không dám thay thế chị ta, cũng không nghĩ như thế. Em và anh thế này, anh yên tâm, em sẽ không gây cho anh bất cứ sự phiền hà và gánh nặng nào đâu.

Chưa bao giờ Trang Chi Điệp nghe người đàn bà nào nói với anh như vậy. Anh bò dậy, lau khô nước mắt cho A Xán và nói:

- A Xán này, anh không tốt đâu, em nói thế anh xấu hổ đấy!

Nói xong, anh ngồi thừ ra, song A Xán đã nói:

- Em không cần anh như vậy, em không cần anh như vậy đâu!

Xán lại ôm chặt lấy anh, ngả đầu vào lòng anh. Hai người ngồi im lặng một lúc, thì A Xán khẽ hỏi:

- Anh có muốn hút thuốc không?

A Xán thò tay lấy một điếu thuốc trong hộp thuốc ở đầu giường, ngậm vào miệng, châm lửa, rồi lấy ra đặt vào môi Trang Chi Điệp. Nhưng Trang Chi Điệp bỏ thuốc ra và bảo:

- Em cho anh ngửi mùi thơm của em một lần nữa nhé, để mùi thơm của em át mùi hôi thối trên người anh đi!

A Xán ngoan ngoãn nằm thẳng người ra, Trang Chi Điệp liền quỳ xuống hôn và ngửi từ đầu đến chân một lượt. Anh cho A Xán biết địa chỉ của căn nhà "cầu khuyết", anh hy vọng hai người sẽ còn gặp nhau.

A Xán nước mắt ướt đầm, gật đầu đồng ý.