Phế Hậu Hồ Ly Nhất Dạ Yêu

Chương 48: Hết lần này đến lần khác hắn ta đều đứng về phía Tử Yên




Nhất Dạ nghĩ về Diệp Lãnh hết lần này đến lần khác - hắn ta đều đứng về phía Tử Yên để ả vẫn có thể ung dung khi có quá nhiều tội lỗi. Tự dưng lại nghĩ về quá khứ, nghĩ về những kí ức đau khổ vừa qua, nàng không kiểm soát được cơn uất hận. Tâm ma Sở Nhất Dạ trỗi dậy, đôi mắt rực đỏ căm hận trừng về phía Tử Yên khiến ả như chết đứng hoảng sợ tột cùng hét lên một tiếng - ngay lập tức đã khiến nàng định thần trở lại bình thường.

Nhận biết sự việc không ổn nàng chỉ trừng Tử Yên một cái rồi rời đi.

Cô ta lúc này sợ hãi cố bình tâm để xâu chuỗi lại mọi chuyện, từ bức mật thư kết án Diên phủ rồi đến cả chuyện nàng úp mở vừa rồi - cuối cùng đã nhận ra Nhất Dạ dường như không phải người thường, và bắt đầu nghĩ mọi chuyện xảy ra đều có một thế lực yêu ma nào đó can thiệp.

Đúng như những gì Tử Yên suy đoán, tất cả những chuyện này đều một tay Nhất Dạ bày ra. Ngay cả chuyện mảnh ngọc kỳ lân mà lần trước nàng nói với hoàng thượng cũng là bịa đặt, vì chỉ có như thế mới khiến hắn nghi ngờ vụ việc này Sở gia hoàn toàn vô tội, và đẩy mọi nghi ngờ qua phía Diên phủ. Dù là nàng có tâm cơ thủ đoạn đến thế nào, nhưng cuối cùng cũng đã hướng cho Diệp Lãnh xử phạt đúng người đúng tội.



Phía bên cung của Ngân Xuyên lúc này.

Nàng ta đang thư thả nhâm nhi ăn bánh thưởng trà, thì cùng lúc này tiểu tì nữ bước vào.

“Thưa Ngân phi nương nương, chuyện mà người căn dặn nô tì đã làm xong rồi ạ. Còn nữa, nô tì đã thành công dẫn dụ người của cô ta nghe được chuyện hoàng hậu là hồ ly rồi ạ, thế nào cũng sẽ nhanh đến tai Tử Yên ngay thôi, dù không tin thì buộc cũng phải tin à.”

Trái với vẻ mặt ngây thơ trong sáng ngày thường của Ngân Xuyên, thì lúc này đây nàng ta mới lộ rõ vẻ mặt đầy đắc ý, khẽ nhếch môi nở nụ cười thâm sâu.

“Làm tốt lắm!”

Ngân Xuyên vẫn với vẻ mặt điềm tĩnh không chút biến sắc, đưa tay lên ngực mình chạm vào sợi dây tơ hồng đeo trên cổ cùng với mảnh ngọc khắc tên của người thương, tay nàng chợt run lên càng siết chặt mảnh ngọc ấy, từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi dài trên má, cố hít một hơi thật sâu trong cơn uất tủi nghẹn ngào.

“Sở Nhất Hùng, ta sắp báo thù được cho chàng rồi!”

Năm xưa khi Ngân Xuyên vẫn còn là một vị tiểu thư khuê các, trên đường đi không may gặp phải bọn cướp giữa đường, cũng nhờ Nhất Hùng khi đó xuất hiện kịp thời đã ra tay cứu giúp khi nàng suýt bị cưỡng bức bởi bọn đạo tặc kia. Cũng từ đó nàng đã đem lòng cảm mến vị nam nhân tuấn tú ấy. Sau khi đưa nàng an toàn trở về kinh thành, hai người cũng đã lén qua lại được một thời gian và có những buổi hẹn hò. Có lần họ cùng nhau đi thả đèn hoa đăng, cùng cầu nguyện: khi nàng đến tuổi cập kê thì Sở Nhất Hùng sẽ mang sính lễ đến hỏi cưới nàng làm thê tử… Nhưng sau đó vì lệnh vua ban khó chống lại, đứng giữa chữ hiếu và chữ tình, nàng đành cất giấu mối tình này vào tim mà theo lệnh tiến cung, cũng chỉ mong gia tộc nhà mình được sống an yên ở chốn kinh thành. Dù có phụ thân làm tướng quân đương triều, nhưng bọn họ xưa nay vẫn luôn khinh thường xuất thân trước đây của cha nàng, nên cũng chỉ còn cách này mới có thể củng cố địa vị và quyền lực của phụ thân nàng.

“Lần này ta đã để lỡ mất chàng rồi!”

“Sở Nhất Hùng, xin hẹn gặp lại kiếp sau tương phùng!”

Vài ngày sau…

Phía bên Tử Yên, biết rõ bản thân mình không thể đối đầu lâu dài được nên cô ta quyết tâm một lần sống còn với Nhất Dạ. Ả cho người giả dạng là cung nữ của Sở Tiêu cung đến điện của Mộ Phong xin một cái hẹn bí mật. Mộ Phong lúc này đột nhiên tình ý nổi dậy bất chấp, soạn ngay một bức thư với nội dung: “Diệp Mộ Phong chờ đợi đã lâu để có thể một lần nói hết tâm tình, mong ngày gặp nàng. Giờ Ngọ ngày mai tại Ninh An điện không gặp không về.”

Thế là bức thư được truyền đi lọt vào tay Tử Yên, đọc được bức thư ả cười như điên loạn. Ngay ngày hôm sau cô ta cố tình đến ngự hoa viên để vờ như vô tình gặp gỡ và đi dạo cùng Diệp Lãnh.

“Hoàng thượng, hay là người đưa thần thiếp đến Sở Tiêu cung có được không… Thiếp muốn mượn vài quyển kinh phật để đọc, nhưng lại ngại với người…”

“Hôm nay hoàng hậu không có tiếp khách được, nàng ấy có chuyện đi Ninh An điện rồi. Để gặp được hoàng hậu coi bộ cũng thật khó. Haizzz… Cứ như ta đây phải tự đợi tám kiếp mới gặp được một lần vậy…” - Diệp Lãnh nói với giọng điệu chán nản, cau mày khó chịu.

Tử Yên lúc này có phần căm hận khi Diệp Lãnh còn mong được gặp Nhất Dạ hơn cả mình, nhưng vẫn phải cố bày ra vẻ mặt vui vẻ trước mặt hắn.

“Trùng hợp thế à… Khi nãy thiếp có từ Ninh An điện trở về cũng thấy hoàng thân vương đến đấy… Hai người bọn họ xem ra cũng thật có duyên nhỉ.”

Nghe đến đây Diệp Lãnh có chút bồn chồn, sắc mặt đã trở nên khó chịu, thấy vậy cô ta lại đổ thêm dầu vào lửa, tỏ vẻ ngây ngô vô ý luyên thuyên.

“Thần thiếp còn nhớ ngày xưa hoàng thân vương thường hay lui tới như muốn trồng rễ ở phủ Sở thừa tướng nữa cơ, cứ tưởng là hai người họ đã nên duyên rồi ấy chứ… Coi bộ số phận cũng thật biết đưa đẩy…”

“Nàng thôi đi!!!” - Hắn bực tức quát một tiếng rồi hùng hổ đi đến Ninh An điện.

Còn Tử cô ta vẫn với vẻ mặt đắc ý đi theo sau.

Tại Ninh An điện.

Nhất Dạ vừa đi đến, trên tay mamg một giỏ trái cây vì có cung nữ ở Thanh Lang điện nhờ nàng đến cầu phúc xin lộc cho thái hậu. Từ ngoài thấy bên trong thấp thoáng dáng đứng của Mộ Phong, Nhất Dạ nhìn quanh với vẻ thận trọng rồi bảo Khúc Đàn cùng vào trong với mình.

Hình ảnh này lại đúng lúc lọt vào tầm mắt Diệp Lãnh từ đằng xa, khiến hắn thêm phần đa nghi.

Sau một lúc hắn chẳng đủ kiên nhẫn chờ đợi nữa, không kiềm được liền hùng hổ xông thẳng vào trong khiến Mộ Phong bất ngờ lộ ra vẻ lo lắng. Cũng vì điều này làm hắn càng thêm nghi ngờ hơn, ngó nhìn sang Nhất Dạ thấy nàng đang cậm cụi nhìn vào giỏ trái cây, thấy có một phong bì lạ lạ nào đó không hiểu sao lại nằm ở đây, bất giác cầm lên thì bị Diệp Lãnh tiến tới giật lấy xé ra xem. Chính là bức thư tỏ lòng của Mộ Phong kèm theo một cây trâm ngọc được cho là vật định tình.

“Chuyện này là sao đây?!”

Mộ Phong khi này nhìn thấy liền hớt hãi ấp úng:

"Hoàng huynh… mọi chuyện không như huynh nghĩ… Ta…!

Nhất Dạ lúc này nhìn sang phía Tử Yên thấy được ánh mắt kiêu ngạo của ả mà lòng nàng như đã rõ tường tận sự việc. Hóa ra là do cô ta bày trò để hãm hại nàng, điều này nàng thật sự không lường trước được.

Nhất Dạ khi này lại bình tĩnh lạ thường.

“Thần thiếp muốn hỏi hoàng thượng một câu, liệu rằng trải qua mọi chuyện người có thể một lần mặc kệ tất cả để tiếp tục tin tưởng thần thiếp không?”

“Thế nàng nói ta nghe, nàng đến đây làm gì?”

“Thần thiếp đến vì theo lời thái hậu cầu phúc xin lộc giúp người thưa hoàng thượng.”

“Khi nãy ta vừa mới thỉnh an thái hậu xong… Người không hề nhắc gì đến chuyện lệnh nàng đến Ninh An điện, còn bảo ta nhắn nàng đến trò chuyện với người!” - Hắn nghiến răng, mắt nóng dần lên ngấn lệ đau xót vung ngay bức thư cùng cây trâm xuống nền, tức giận:

“Đến thế này thì ta tin làm sao được… Là nàng đang trả thù ta sao? Cả hai người đều quan trọng với ta, vậy mà lại lén lúc đâm sau lưng ta là thế nào?!”

Nhất Dạ bất mãn không thiết tha giải thích gì nữa, chỉ biết lặng lẽ cúi người nhặt bức thư lên, đọc một lượt… chợt lại loé lên một cách để thoát khỏi cái bẫy này. Nàng nhìn về phía Mộ Phong, nói:

“Hoàng thân vương, đệ còn ngây ra đấy làm gì… Còn không mau thú nhận đi… Khúc Đàn nhà ta cũng xuất thân từ nhà quan văn, lại có thêm sự chống đỡ của ta thì đệ sợ gì hoàng thượng không đồng ý chứ… Chi bằng nhân tiện đây đệ xin hoàng thượng ban hôn luôn không phải tốt hơn sao?”

Khúc Đàn dường như chết trân tại chỗ.

“Nương nương… Người…”

Nàng liền cắt ngang lời Khúc Đàn:

“Ngươi không cần phải lo, có ta ở đây rồi còn sợ gì mà không môn đăng hộ đối… Hoàng thân vương người nói có phải không?”

Mộ Phong lúc bấy giờ như đã hiểu được ý của Nhất Dạ vào tình thế nguy cấp này, nếu không nương theo thì chẳng khác nào đẩy người mình thương vào chỗ chết cả, buộc lòng phải nghe theo nàng. Mộ Phong liền gật gù lấy hết can đam để thừa nhận.

“Đúng vậy hoàng huynh, thần đệ từ lâu đã có cảm tình với Khúc Đàn cô nương, nhưng vì cách biệt giai cấp không thể công khai, nên đành nhờ đến hoàng hậu nương nương dẫn lối, không ngờ lại làm liên lụy người, thần đệ thật sự cảm thấy hổ thẹn vô cùng.”

Chưa hết bất ngờ này lại đến bất ngờ khác, Diệp Lãnh vẫn chưa thể tiếp nhận nổi thông tin này, hắn bối rối quay sang Khúc Đàn, hỏi lại lần nữa:

“Tiểu nô tì nhà ngươi… Có thật là vậy không?”

Khúc Đàn ngơ ngác nhìn quanh còn liếc sang phía Nhất Dạ, nàng vội vàng ra hiệu bằng mắt bảo cô hãy chấp thuận. Ý thức được sự việc liên quan đến tính mạng thân chủ, Khúc Đàn vội vàng gật đầu trong sự hoang mang đầy sợ hãi.

“Dạ… Dạ đúng là vậy ạ thưa hoàng thượng!”

Diệp Lãnh lúc này khẽ thở phào nhẹ nhõm, cũng có phần khó xử vì tính lỗ mãng của hắn vừa rồi, để che đi sự xấu hổ hắn vội quay sang trách mắng Mộ Phong.

“Tại đệ cả đấy… Bình thường trêu hoa ghẹo nguyệt không sợ người đời cười khinh, sao với tiểu nữ này lại ra vẻ giấu giếm sợ thị phi như thế… Sợ là không dụ dỗ được tiểu nô tì này nên bày trò quân tử à… Thật là… Để ta xem nên luận tội hai người ra sao?”

Nói dứt lời hắn liền nhanh quay người đi cùng Tử Yên ra đến cửa - liền bị Nhất Dạ ngăn lại.

“Khoan đã!”

“Tử Yên… Nếu ngươi đã cất công dựng lên màn bắt gian này để hãm hại danh tiết của bổn cung, vậy thì bổn cung cũng nên đáp lễ với ngươi rồi nhỉ!”