Phế Hậu (Quyển Hạ)

Chương 35



Văn Trúc biết phòng như thế này đối với tiểu thư là đơn sơ vô cùng, cũng may là sạch sẽ. Cho nên Văn Trúc lại lau dọn hai lần, rồi xuống chân núi mua đệm chăn mới cùng một ít đồ vật, một lần nữa bố trí lại. Thật đúng như từng nghĩ, Văn Trúc như vậy tới lui giống như là sửa sang lại hoàn toàn.

"Ủy khuất tiểu thư rồi." Văn Trúc vừa trải lại giường chiếu, vừa nói với Thiên Nhã đang ngồi đối diện.

"Có thể tìm được chỗ dung thân là tốt rồi, còn có thể chú ý nhiều làm gì." Thiên Nhã không thèm để ý nói. Nàng thật sự cảm kích Tiêu Cửu Thành trước khi đi đã để cho một người có khả năng như Văn Trúc theo mình. Tuy rằng Thiên Nhã đối với hết thảy đều không có tâm tình, nhưng hiện tại cũng đã có phương hướng, mà một khi đã có phương hướng khi không còn bàng hoàng cùng bất lực. Chỉ là Thiên Nhã phải thích ứng với sinh hoạt hiện tại, rốt cuộc cầm kỳ thi họa thậm chí võ công đối với nàng mà nói, tựa hồ đều không dùng tới.

"Hiện tại đại khái là thời điểm khó khăn nhất, về sao sẽ tốt lên." Văn Trúc đối với tương lại tràn ngập niềm tin.

"Ta đi ra ngoài xem một chút." Đối tương lai như thế nào, Thiên Nhã cũng không để ý, chỉ là xoay người rời khỏi phòng, hướng Thanh Phong Quan hậu viện đi đến.

Lục Ngưng Tuyết mới từ đạo cô khác biết được chủ nợ tới tìm Thanh Phong Quan, nàng nghĩ đến Đại sư tỷ mỗi lần đều vì nợ nần mà phiền muộn thì trong lòng cũng sốt ruột, liền muốn cùng Đại sư tỷ chia sẻ một ít. Chính là nàng chỉ biết vẽ tranh, đặc biệt am hiểu họa nữ nhân, một ít tranh sơn thủy, còn có một ít khó cùng người khác kể là nữ nữ xuân cung đồ. Nàng chỉ cho Đại sư tỷ xem qua tranh sơn thủy, Đại sư tỷ nói nàng hoạ vô cùng tốt, nếu luyện nhiều một chút sau này có thể trở thành một cái danh gia. Sau khi được Đại sư tỷ khẳng định, Lục Nhưng Tuyết cực kỳ cao hứng liền đem trọng tâm đặt lên tranh sơn thủy, mặc dù vẫn không nhịn được trộm họa một ít nữ nữ xuân cung đồ.
Trong lòng Lục Ngưng Tuyết luôn cảm thấy chính mình họa người là tốt nhất, đặc biệt là họa Đại sư tỷ, chỉ là Đại sư tỷ không biết thôi, sợ làm Đại sư tỷ nhìn ra chút manh mối.

Lục Ngưng Tuyết liền suy nghĩ, có thể hay không lấy tranh của mình đi đổi tiền. Nàng đã từng lấy xuân cung họa đi đổi tiền, mặc dù đã mặc nam trang nhưng vẫn bị nhận ra là nữ tử, còn bị chưởng quầy đùa giỡn nên nàng không dám lấy xuân cung họa đi đổi nữa. Sau đó nàng lại cầm tranh nữ nhân cùng tranh sơn thủy đi, nhưng nàng cũng không phải danh gia gì nên cũng không đổi được bao nhiêu, hơn nữa giấy, bút, mực đều quý, bán tranh lấy tiền lại lấy tiền mua giấy, bút, mực, tuy rằng vẫn có chút lợi nhuận nhưng không tính quá nhiều.

Lần gần nhất Lục Ngưng Tuyết xuống núi cũng đã vài tháng, nàng cũng để lên được vài bức họa, cho nên nàng tính đem đi bán. Cho nên nàng liền ôm đống họa chuẩn bị xuống núi, chỉ là nàng ra cửa vội vàng thêm trời sinh tính mơ hồ, cũng không có kiểm tra vì thế không có phát hiện, trong đống tranh nàng ôm đi có trộn lẫn một cuốn sách nàng trộm họa nữ nữ xuân cung đồ.
Lục Ngưng Tuyết thị lực không tốt, đi đường lại có thói quen cúi đầu, hơn nữa còn đi vội vàng, trực tiếp va vào Thiên Nhã đang đi tản bộ. Thiên Nhã là người tập võ, tự nhiên không có trở ngại, ngược lại là Lục Ngưng Tuyết sau khi đụng phải Thiên Nhã liền bị văng ra, mấy bức hoạ cuộn tròn trong tay rơi hết trên mặt đất.

Tuy rằng đối phương lỗ mãng, nhưng là bị chính mình đụng ngã, cho nên Thiên Nhã vẫn là tiến lên đi hỗ trợ nhặt tranh lên.

"Thật sự...... Xin lỗi......" Lục Ngưng Tuyết thập phần ngượng ngùng xin lỗi nói, sau đó ngẩng đầu vừa thấy Thiên Nhã, nàng chưa bao giờ gặp qua nữ tử mỹ mạo như thế này, trong lúc nhất thời nhìn đến không thể dời mắt. Kia ngũ quan, kia hình dáng cùng nữ tử Trung Nguyên bình thường có chút bất đồng, đối với người yêu thích tranh mỹ nhân như Lục Ngưng Tuyết, giờ phút này liền hận không thể liền đem mỹ nhân khó gặp trước mặt họa thành đan thanh.
Thiên Nhã thấy mấy bức họa rơi trên mặt đất, đều là họa đến cực hảo. Thiên Nhã mười bảy tuổi về trước, cầm kỳ thi họa đều có học qua, ở An Bình huyện, tài nghệ cũng là bài đắc thượng. Cho nên nàng vừa thấy mấy bức họa, liền biết mấy bức sơn thủy cùng đan thanh này xác thật không tồi.

"Những bức họa này, đều là ngươi họa?" Thiên Nhã hỏi.

Lục Ngưng Tuyết tuy rằng biết lộ liễu nhìn thẳng người khác như vậy là thập phần mạo phạm, nhưng nữ tử mỹ mạo như thế, thật sự làm Lục Ngưng Tuyết không nhịn được nhìn thêm vài lần. Tuy rằng trong lòng nàng Đại sư tỷ là đẹp nhất, nhưng người trước mắt cùng Đại sư tỷ là hai loại khí chất hoàn toàn bất đồng, liền giống như hoa sen cùng hoa hồng, há có thể so sánh.

Lục Ngưng Tuyết gật đầu.

"Ngươi cầm những bức họa này làm gì?" Thiên Nhã hỏi, vài bức họa, nàng nhìn đều không tồi, có một hai bức, nàng nhìn còn muốn thu về.
"Xin lỗi vì thiếu tiền, chủ nợ tìm tới cửa, ta xuống núi bán họa......" Lục Ngưng Tuyết thành thật trả lời.

Thiên Nhã vừa nghe, chủ nợ còn không phải là chính mình sao. Nếu tiện nghi nàng thật sự muốn mua một hai bức. Lúc trước chỉ cần nàng thích thì không chút do dự mua toàn bộ, nhưng hiện tại nàng tiêu tiền liền nghĩ đến biểu tình như bị cắt thịt của Văn Trúc mỗi lần nàng loạn tiêu tiền, cho nên liền dưỡng thành thói quen hỏi giá trước khi mua.

"Có thể bán bao nhiêu tiền?" Thiên Nhã hỏi.

"Toàn bộ nói, đại khái bảy tám lượng." Lục Ngưng Tuyết không xác định trả lời nói, nàng không tốt cùng người khác nói giá cả, giá cả mỗi lần cũng đều không giống nhau, đều là người khác như thế nào ra giá, nàng đều không trả giá, nàng chỉ có thể đại khái tính ra một chút.
"Hành đi, ta cho ngươi viết cái biên lai, dùng để để Thanh Phong Quan sở thiếu nợ nần." Thiên Nhã xem ra thật sự tiện nghi, nàng liền quyết định mua toàn bộ.

"Hảo......" Lục Ngưng Tuyết lập tức liền đáp ứng rồi, nàng vốn dĩ liền không yêu xuống núi, cái này cũng miễn xuống núi phiền toái, thậm chí không có kiểm tra thực hư Thiên Nhã có phải hay không chủ nợ, trực tiếp từ chính mình phòng cầm giấy và bút mực ra tới, làm Thiên Nhã viết biên lai.

Mua bán xong, bởi vì hai người đều không am hiểu cùng người xa lạ nói chuyện, liền đường ai nấy đi.

"Tiểu thư, đó là cái gì?" Văn trúc hỏi mấy cuộn tranh được Thiên Nhã ôm trên tay

"Ta mới vừa mua mấy bức họa." Thiên Nhã trả lời.

"Tiểu thư mua bao nhiêu tiền? Ngài có mang tiền sao?" Văn trúc nghĩ thầm, tới đạo quan rồi, tiểu thư nhà nàng đều còn có thể loạn tiêu tiền, chính là tiểu thư nhà nàng không có thói quen mang tiền ở trên người.
"Tám lượng bạc, dùng Thanh Phong Quan nợ nần." Thiên Nhã thành thật trả lời.

Văn Trúc cảm giác có một trận thịt đau, nhưng là làm nha hoàn, nàng thật sự không thể quở trách nhà mình tiểu thư đem nợ nần tiêu xài hơn phân nửa, rốt cuộc tiền là của tiểu thư, nàng tưởng xài như thế nào liền xài như thế đấy.

"Mấy bức họa này tuyệt đối tiền nào của nấy." Thiên Nhã nhìn Văn Trúc bộ dáng rất muốn nói lại không dám nói, liền nhanh giải thích nói, tỏ vẻ chính mình không có loạn tiêu tiền.

"Tiểu thư thích liền hảo." Văn Trúc miễn cưỡng cười vui nói, họa gì đó, nàng thật sự không hiểu, cũng không thể phán đoán có phải hay không đáng giá. Liền tính đáng giá, nàng chỉ biết, không thể đương cơm ăn, đồng thời lại cảm thấy chính mình quá tục tằng, dù gì tiểu thư cũng từng là Hoàng Hậu, chỉ hy vọng tiểu thư sẽ không mua thêm nữa.
Thiên Nhã tùy tiện mở ra một bộ đồ, càng xem càng cảm thấy hảo, cảm thấy chính mình mua đáng giá. Từ lúc Thiên Nhã biết rõ mọi chuyện đến nay, lúc này là một trong số ít lần nàng cảm thấy vui vẻ

Văn Trúc liếc mắt một cái, nàng là thưởng thức không tới, nhưng nhìn tiểu thư nhà mình bộ dáng tựa hồ rất cao hứng, giống như cũng không như vậy đau lòng khi bị hoa bớt tiền, rốt cuộc một đường tới nay, tiểu thư vẫn luôn buồn bực không vui, có thể như vậy cao hứng thật sự không dễ dàng, Văn Trúc cảm thấy đây khởi đầu tốt đẹp.

Tiêu Cửu Thành ở trong cung dưỡng bệnh hơn một tháng, thân thể đã dưỡng đến không sai biệt lắm. Trong một tháng này, điều nàng chờ mong nhất không gì hơn là mỗi ngày bồ câu mang về Thiên Nhã thư tín, nàng lệnh ám vệ mỗi ngày đều phải bẩm báo hành tung cùng tình trạng của Thiên Nhã.

Lúc Tiêu Cửu Thành xem đến Văn Trúc mang theo Thiên Nhã mua ruộng đất, còn vào ở trong Thanh Phong Quan thì không khỏi kinh ngạc, nàng thật sự không nghĩ tới một nha hoàn dốt đặc cán mai có thể suy nghĩ, tính toán và nhìn xa được như vậy, bất quá trong lòng Tiêu Cửu Thành lại thấy Văn Trúc có chút nhiều chuyện. Thấy Thiên Nhã cũng Văn Trúc làm bạn xác thật là tốt lên từng ngày, Tiêu Cửu Thành vừa vui vừa buồn thậm chí còn có chút ghen, vào lúc Thiên Nhã khổ sở nhất lại không phải mình bồi bên cạnh màng ấy vượt qua, nghĩ đến liền thấy hụt hẫng. Đồng thời nghĩ đến, không có chính mình, Thiên Nhã ở bên ngoài vẫn trải qua rất tốt, càng làm Tiêu Cửu Thành thêm hụt hẫng. Tiêu Cửu Thành không nghĩ tới, một cái nho nhỏ nha hoàn, thế nhưng sẽ làm nàng như vậy cách ứng. Tiêu Cửu Thành ở trong cung đứng ngồi không yên, hận không thể lập tức mọc cánh bay ngay đến bên người Thiên Nhã.