Phế Hậu (Quyển Hạ)

Chương 54



Thiên Nhã nghe vậy, mặt lại đỏ lên, Thiên Nhã cảm thấy không thích hợp lắm, rõ ràng mình mới là xuất thân võ tướng không câu nệ tiểu tiết, sao lại bị quan văn lão nương môn hết lần này đến lần khác đùa giỡn đến đỏ mặt tía tai.

"Ngươi không buông có phải hay không?" Thiên Nhã lại hỏi.

"Thiên Nhã đối với ta luôn không kiên nhẫn." Tiêu Cửu Thành sâu kín nói, kỳ thật nàng biết rõ Thiên Nhã chỉ là biệt nữu, Thiên Nhã nếu thật không kiên nhẫn sẽ không để ý chính mình, bất quá nàng chính là cố ý muốn nói như vậy.

Thiên Nhã nghĩ thầm, chính mình không thể hiện chút võ tướng uy phong thì không chừng bị Tiêu Cửu Thành xem thường. Kết quả là, Thiên Nhã sắc mặt vô cùng tốt quyết định phản công, nàng khẽ vươn tay đem Tiêu Cửu Thành ôm ngang lên.

Thiên Nhã đột nhiên làm động tác làm Tiêu Cửu thành hoảng sợ, gắt gao ôm cổ Thiên Nhã. Tiêu Cửu Thành thầm nghĩ, có đôi khi Thiên Nhã thật đúng là làm cho mình trở tay không kịp, bất quá kinh hách qua đi chính là kinh hỉ.

Thiên Nhã nhìn biểu tình kinh hách của Tiêu Cửu Thành, trong lòng thập phần đắc ý, dù cho Tiêu Cửu Thành có bản lĩnh thế nào thì động tác bế lên này cũng sẽ không làm được. Đúng vậy, nàng liền chuẩn bị đem Tiêu Cửu Thành như vậy ôm về nhà, nàng muốn nói cho mọi người, Tiêu Cửu Thành hiện tại là thuộc về nàng, ai cũng không được phép cùng nàng đoạt.

"Ta đem ngươi ôm về nhà, về sau ngươi chính là của ta." Thiên Nhã ôm Tiêu Cửu Thành, thập phần bá đạo nói với Tiêu Cửu Thành.

Tiêu Cửu Thành nghe vậy, hơi hơi sửng sốt, ngay sau đó liền ngọt ngào mỉm cười, Thiên Nhã như vậy cũng thật khí phách, tâm tư tuổi trẻ Thiên Nhã, tuy rằng đơn thuần vô cùng, nhưng thật sự lớn mật cùng khí phách, những chuyện này chắc chắn một Thiên Nhã thành thục sẽ không bao giờ làm. Nghe nói có vài địa phương, thời điểm tân lang muốn thú tân nương cũng không cần kiệu hoa, mà là tân lang cõng tân nương về nhà, nếu Thiên Nhã một đường ôm mình về nhà chẳng phải là ý nghĩa như sau sao, nghĩ đến trong lòng Tiêu Cửu Thành liền đắc ý, như muôn hoa đua nở. Chỉ có Thiên Nhã mới có thể mang đến cho nàng như vậy, xá tử ngàn hồng huyến lệ, Tiêu Cửu Thành cảm thấy cả đời mình sống đến giờ phút này, liền đủ rồi.
"Hảo, ta muốn trở thành Thiên Nhã nữ nhân." Tiêu Cửu Thành nguyện giao cả đời này của mình cho Thiên Nhã, ngữ khí thập phần thận trọng.

Thiên Nhã bên tai lại có chút hồng, bất quá nàng từ trước đến nay nói được thì làm được, vì thế trực tiếp ôm Tiêu Cửu Thành đi về phía tiền điện, cũng mặc kệ có gặp người quen hay không, dù sao mặt mũi này, nàng hôm nay cũng không hảo chuẩn bị, nàng chính là muốn nói cho tất cả những người nhận thức các nàng, Tiêu Cửu Thành là của nàng.

"Về sau, nếu ngươi dám thủy tính dương hoa*, ta nhất định không tha cho ngươi." Thiên Nhã hung tợn uy hϊếp nói, lúc này tuổi trẻ Thiên Nhã nghĩ thầm, Tiêu Cửu Thành nếu dám thay lòng đổi dạ, nàng chắc chắn gϊếŧ Tiêu Cửu Thành, sau đó lại tự sát.

*Thủy tính dương hoa: dễ dàng thay đổi như dòng nước, lả lướt nhẹ nhàng như hoa dương, chỉ nữ giới tác phong tùy tiện hay tình cảm không chuyên nhất. Cũng có thể hiểu là nếu chị Chín dám ong bướm lả lơi với ai thì coi chừng Nhã bảo bảo.
"Có Thiên Nhã, là đủ rồi." Tiêu Cửu Thành nghĩ Thiên Nhã tâm tính có biến trẻ thì tính cách ghen tị một chút cũng không đổi, nghĩ đến Tiêu Cửu Thành tựu cảm thấy, chuyện này giống như là một giấc mộng.

Lúc Thiên Nhã ôm Tiêu Cửu Thành tiến vào tiền điện, ngay thời gian mọi người đang dùng bữa, mọi người đều nhìn các nàng, người không rõ chân tướng thì cho rằng Tiêu Cửu Thành làm sao vậy, người biết chân tướng, tỷ như Lục Ngưng Tuyết cùng Văn Trúc, đều giật mình, đặc biệt là Văn Trúc, kinh ngạc há hốc miệng. Văn Trúc nghĩ thầm, không nghĩ tới tiểu thư nhà nàng là như thế này, lại nhìn Thái Hậu nương nương bộ dáng thẹn thùng, đồng thời ở trong lòng bỏ thêm một câu, không nghĩ tới Thái Hậu nương nương là cái dạng này.

Tô Thanh Trầm nhìn người từng phế hậu ôm Thái Hậu hiện tại, dáng vẻ Thái Hậu còn ngượng ngùng, trong lòng thình thịch, trong lòng có cảm giác quỷ dị không thể nói ra.
Lục Ngưng Tuyết nghĩ thầm, lá gan hai người này cũng thật lớn, nhưng cũng không khỏi lộ ra biểu tình thập phần hâm mộ, biểu tình hâm mộ này đều rơi vào trong mắt Tô Thanh Trầm, Tô Thanh Trầm vốn dĩ cảm thấy Lục Ngưng Tuyết cùng Tiêu Cửu Thành còn có Độc Cô Thiên Nhã ba người này tựa hồ có điểm kỳ quái, quái dị trong lòng cảm càng thêm mãnh liệt.

Bị mọi người vây xem, Thiên Nhã bên tai rõ ràng đỏ bừng lại ra vẻ trấn định, nàng cũng không phản ứng bất luận kẻ nào, trực tiếp ôm Tiêu Cửu Thành rời khỏi Thanh Phong Quan, hướng nhà mình mà đi.

Văn Trúc vốn dĩ đã bưng chén, còn tưởng ở Thanh Phong Quan cọ một chén cơm, hiện giờ thấy tiểu thư nhà mình đi về, trong lòng thập phần do dự, rốt cuộc là cùng tiểu thư trở về hay lưu lại ăn cơm xong rồi về đây? Văn Trúc nhìn Thanh Phong Quan thức ăn dạo này đều không tệ, nội tâm giãy giụa hồi lâu, cuối cùng quyết định cơm nước xong mới trở về. Văn Trúc vì chính mình lấy cớ, vì tiểu thư tỉnh hai chén cơm, cũng vì tiểu thư tận trung, nói không chừng, tiểu thư cùng Thái Hậu nương nương nị oai, ước gì mình không cần xuất hiện, nghĩ vậy nên Văn Trúc an tâm ăn cơm. Cùng một đám người đoạt đồ ăn, quả thức khẩu vị tăng lên, ăn cơm đặc biệt ngon.
Bóng lưng Thiên Nhã ôm Tiêu Cửu Thành đi về phía chân núi, cùng với bóng lưng Thiên Nhã ôm Tiêu Cửu Thành đội mũ phượng khoác hỉ bào về phía kiệu hoa ở một thời không khác, vừa vặn trùng hợp.

Tiêu Cửu Thành bị Thiên Nhã ôm vào trong ngực, trong lòng dị thường ngọt ngào, hận đường này không thể vĩnh viễn đi không đến cuối, nàng muốn để Thiên Nhã ôm như vậy đi xuống.

"Thiên Nhã, có mệt hay không?" Tiêu Cửu Thành không biết Thiên Nhã thân thể rốt cuộc cường kiện ra sao, nhưng là cũng sợ Thiên Nhã ôm mình một đường đi xuống núi, mệt đến Thiên Nhã.

"Trên người của ngươi cũng chưa đến mấy lượng thịt, như thế nào mệt, về sau ngươi ăn nhiều một chút, quá gầy không tốt." Thiên Nhã thật sự cảm thấy Tiêu Cửu Thành trên người không có bao nhiêu phân lượng, nghĩ thầm, Tiêu Cửu Thành hẳn nên béo một chút mới tốt.
"Thiên Nhã là đang quan tâm ta sao?" Tiêu Cửu Thành cười hỏi, nàng thực thích cảm giác được Thiên Nhã quan tâm.

Thiên Nhã người này chính là biệt nữu, rõ ràng thực để ý, thực quan tâm Tiêu Cửu Thành, nhưng là vẫn là không muốn thừa nhận.

"Ngươi hiện tại là của ta, ta đương nhiên phải trông tốt ngươi, mới chướng mắt ngươi gầy giống như gậy trúc." Thiên Nhã biệt nữu nói.

"Hiện tại ta chưa phải của Thiên Nhã, sau khi Thiên Nhã muốn thân thể ta, ta mới là của Thiên Nhã." Tiêu Cửu Thành đem môi hướng bên tai, nhẹ giọng mà ái muội nói, cũng đem môi như có như không dán lên Thiên Nhã lỗ tai, cũng hướng Thiên Nhã lỗ tai nhẹ nhàng thổi khí. Hướng lỗ tai thổi khí, hành động này là thành quả Tiêu Cửu Thành nghiêm túc theo Lục Ngưng Tuyết học hỏi.

Thiên Nhã nghe Tiêu Cửu Thành lại nói những lời xấu hổ, bên tai lần nữa đỏ bừng cũng không nói, lỗ tai bị Tiêu Cửu Thành thổi nhiệt khí nổi lên một trận tê dại dị thường, kia kịch liệt phản ứng, thiếu chút nữa làm nàng mềm đến bất động ôm Tiêu Cửu Thành.
Thiên Nhã phản ứng tự nhiên không tránh được mắt Tiêu Cửu Thành, nàng nghĩ thầm, Thiên Nhã thân mình tựa hồ thập phần mẫn cảm, để chứng thực ý nghĩ của mình, nàng lại lần nữa đem môi dán lên tai Thiên Nhã. Không đợi nàng tới gần, Thiên Nhã mẫn cảm tránh đi.

"Tiêu Cửu Thành, ngươi còn như vậy, ta liền đem ngươi ném xuống núi." Lời nói Thiên Nhã mặc dù uy hϊếp nhưng lại đem Tiêu Cửu Thành ôm chặt hơn nữa, như sợ tay không cẩn thận sẽ làm Tiêu Cửu Thành ngã, Thiên Nhã thật sự miệng không giống tâm, không phải gấp.

"Như thế nào?" Tiêu Cửu Thành cười đến liền như mèo con, chính mình trêu đùa con mồi đáng yêu của mình, nàng thật là yêu cực kỳ phản ứng bây giờ của Thiên Nhã, làm cho mình nhịn không được mà muốn "khi dễ" nàng.

Thiên Nhã cảm thấy, Tiêu Cửu Thành là thiếu giáo huấn nên không có sợ hãi, đương nhiên nàng suy nghĩ giáo huấn chính là giáo huấn đơn thuần, chứ không hề biết là "giáo huấn" Tiêu Cửu Thành trên giường mới là hữu hiệu nhất.