Sau khi nghe Diệp Thanh An nói xong Mộ Dung Trì Yến nhíu mày, hắn định lên ngăn cản nàng.
Nếu nhớ không lầm, năm ngoái hoàng cung thiết yến mời nữ nhi quan viên tham gia. Lúc đấy vì bị Bùi Ninh Dao khiêu khích lẫn tính kế mà Diệp Thanh An không thể không lên đánh đàn.
Kết quả là bị cả đám người phỉ nhổ xem thường, tuy không dám biểu hiện ra ngoài nhưng có rất nhiều ánh mắt trào phúng nhìn về phía nàng.
Cuối cùng với quyền lực nhà họ Diệp nên không ai dám nhắc lại.
Chỉ là rất nhiều người còn nhớ, trong đó có Mộ Dung Trì Yến.
Thế nhưng Diệp Thanh An đã lên trên đài so tài rồi nên đành dừng lại.
Nếu giờ đi lên, sẽ không tránh khỏi hai người dây dưa, còn không biết bị bao người chê cười.
Mộ Dung Trì Yến tức giận muốn chết, nữ nhân này không thể làm hẳn bớt lo chút nào!
Vu Tử Ân thấy hành động khó hiểu này liền nghi hoặc hỏi: “Vương gia định làm gì vậy?”
Mộ Dung Trì Yến không đáp.
Hắn đang tính toán nên nhảy từ hướng nào.
Nếu lát nữa Diệp Thanh An mà đàn không ra tiếng thì hắn sẽ khinh công đi lên mang nàng đi ngay lập tức.
Dù sao khi Diệp Thanh An mặc nam trang và nữ trang khác nhau một trời một vực.
Nếu không phải từng thấy nàng mặc nam trang trước đó sợ là bây giờ hắn còn không nhận ra.
Thế nên người mất mặt là tên nam nhân kia, không liên quan đến nữ nhân mang tên Diệp Thanh An.
Trong lòng hắn suy nghĩ lối thoát cho nàng cẩn thận, bỗng nhiên bên tại truyền đến tiếng đàn.
Mộ Dung Bắc Uyên đột nhiên ngẩng đầu, biểu cảm không dám tin hiện rõ trên mặt.
Khác với sự ấm áp của khúc nhạc mà Hàn Nguyệt vừa đánh.Tiếng đàn mà của Diệp Thanh An mang lại cảm giác nóng rực.
Diệp Thanh An không đàn tiếp khúc sau là vì nàng hiểu được dụng ý vì sao người này chỉ đàn nửa khúc.
Do đó mà nàng quyết định đáp lại bằng bài ‘Hạ’.
Tiếng đang càng nghe càng mãnh liệt, giống như đứng dưới cái nóng thiêu đốt của mùa hè, thẳng tắp rót vào đầy người nghe, nóng rực đến bá đạo.
Đến nửa bài Diệp Thanh An khẩy nhẹ ngón tay, âm thanh dây đàn dần nhạt đi.
Tuy chưa hoàn chỉnh nhưng khúc nhạc này quả thật rất tuyệt!
Vốn nghĩ khúc đàn của Hàn Nguyệt hoa khôi đã khiến họ khí huyết dâng trào, khơi gợi sự tò mò vì muốn nghe một bản hoàn chỉnh thì bài này cũng không kém.
Một hồi lâu, người chung quanh mới từ trong tiềm thức tỉnh lại, không biết ai dẫn đầu, tiếng vỗ tay không ngừng.
“Có thể đàn hết không?”
“Sao lại dừng giữa chừng thế? Đàn hết đi chứ!”
“Tiếp tục đi!”
Phần lớn mọi người ở đây đều có hứng thú với âm nhạc nên khi thấy một bài hay như thế cảm xúc kích động là bình thường.
Họ không tiếc lời khen thì cũng sẽ oán trách Diệp Thanh An chặt đứt cảm giác hứng thú của họ.
Diệp Thanh An nhìn về phía rèm che bình tĩnh nói: “Xin lỗi các vị, khúc nhạc này ta chỉ muốn dành cho Hàn cô nương. Chỉ cần Hàn cô nương nguyện ý kéo rèm ra.”
Điều không thể ngờ chính là, rèm che kia luôn buông xuống giờ được người kéo lên.
Mọi người nín thở chăm chú nhìn theo, Hàn Nguyệt cô nương chậm rãi đi ra, mọi người không nhịn được mà hít sâu một hơi. Quá đẹp!
Đôi mắt Hàn Nguyệt đen như mực, ngũ quan linh động, gương mặt như khối cực phẩm bạch ngọc dương chi.
Làn da trắng nõn, khí chất dịu dàng.
Vu Tử Ân ngây người nói với Mộ Dung Trì Yến: Vương phi đúng là quá trâu bò, vị tiên nữ này đúng là ngài ấy mời ra a!"
Mộ Dung Trì Yến không đáp lại mà nhìn chằm chằm Diệp Thanh An.
Hắn chắc chắn đây không phải vương phi trước đây của mình.
Hàn Nguyệt thi lễ bên cạnh Diệp Thanh An: “Công tử cầm nghệ vô cùng tốt, Hàn Nguyệt bội phục. Không biết Hàn Nguyệt có may mắn mời công tử đến phòng bên ngồi một chút?”
Lời vừa nói ra, ai cũng nhìn Diệp Thanh An.
Dù có tiếc nuối nhưng vẫn phải công nhận tài năng của nàng.
Mặc Như bên cạnh chọc chọc tay nàng, thể hiện sự tồn tại của bản thân.