Hai lựa chọn trên Dương Thành đều dựa trên tình huống hiện tại của Diệp Thanh An mà đưa ra gợi ý.
Tuy nhiên quyết định vẫn nằm trong tay nàng y tôn trọng mọi quyết định của Diệp Thanh An.
Qua một lúc Diệp Thanh An cũng lên tiếng, chỉ là không phải trả lời vấn đề của Dương Thành mà hỏi một điều khác.
“Huynh có biết sao Mặc Như lại gọi n ba người kia theo mình không?”
Dương Thành không trả lời mà Diệp Thanh An cũng không cần y đáp lại mà tiếp tục.
“Vì hôm trước mấy người họ ám sát ta, đâm ta bị thương.”
“Vậy à, còn sống là được.”
“…”
“Gì cơ? Muội nói họ… why?”
“…Huynh phản ứng chậm thật.” Diệp Thanh An cạn lời, “Không biết, người không thích ta cũng nhiều lắm. Với cả, trên người họ có mùi dầu.”
Nàng im lặng vài giây rồi nói tiếp: “Không phải khó ngửi, chỉ là khứu giác ta tốt còn ngửi được mùi cay trên người họ. Còn sao Mặc Như nhận ra thì ta không biết.”
Dương Thành lẳng lặng nhìn nàng, điều y muốn biết chỉ có một điều.
“Muội bị thương?”
Diệp Thanh An gật đầu, lại sợ y không thấy lại “Ừm” một tiếng.
“Mặc Như có bị thương không?”
“Không.”
Y cúi đầu gõ gõ tay xuống mặt bàn từ đá khiến nó vang lên mấy tiếng cộp cộp.
Thế nhưng giây sau trong mắt Diệp Thanh An liền phản chiếu hình ảnh Dương Thành cười cực kì dịu dàng.
“Nhiên Nhiên ngoan, nói ta biết sau này muội muốn làm gì?”
Diệp Thanh An suy nghĩ một chút liền nói thật lòng.
“Trước đây ta từng ước rằng nếu mình có một đôi chân khỏe mạnh thì sẽ đi thật nhiều nơi, nhìn tất cả cảnh đẹp trên đời, khám phá những thứ mới mẻ.”
“Tất nhiên là có thể rồi.”
“Vậy muội nghĩ sao về việc kia?”
Dương Thành dịu giọng hỏi Diệp Thanh An, mà việc kia là gì thì ai cũng biết.
Diệp Thanh An: “Họ cũng chỉ nhận tiền làm việc thôi…”
“Nhiên Nhiên.”, Dương Thành đứng dậy cắt lời Diệp Thanh An.
Y đi qua chỗ nàng rồi hơi cúi người xuống, “Muội bị thương ở đâu?”
“Bên vai trái.”
Dù sắc mặt y không thay đổi nhưng Diệp Thanh An biết Dương Thành đang rất tức giận.
“Vai trái à?”
Dương Thành đặt tay lên vai trái của nàng. Cả người Diệp Thanh An cũng căng cứng theo động tác của y.
Không ngờ y lại thở dài một tiếng, nói: “Đứa nhỏ ngốc này, nếu vết thương chỉ xuống dưới một chút nữa là muội liền không đi chơi được nữa rồi không.”
Giọng Dương Thành bỗng nhiên nghiêm khắc, dù vậy vẫn không dám lớn tiếng. Cứ như đang muốn lạnh lùng khiển trách một đứa trẻ quá vì tốt bụng nên dù bị thương cũng không dám mách người lớn đòi lại công bằng cho mình nhưng lại không nhịn được mà đau lòng cho đứa trẻ.
“Nhiên Nhiên, nhớ lấy muội có thể không cần phải nhẫn tâm nhưng cũng được để mình chịu thiệt, biết chưa?”
Diệp Thanh An muốn nói gì đó nhưng lại không dám.
Diệp Thanh An là do bọn họ nuôi lớn nên tất nhiên Dương Thành cũng rất hiểu nàng.
Diệp Thanh An ít nói nhưng lại dễ mềm lòng.
Tính cách như thế tất nhiên không hợp với thế giới ngầm, vậy nên họ mới tạo cho nàng một vỏ bọc phù hợp.
Thật ra trong lòng y, Mặc Như với người kia đều có một bí mật muốn che giấu, không muốn Diệp Thanh An biết.
Có đôi khi không nhớ lại cũng là chuyện tốt.
“Nhiên Nhiên, ta máu lạnh hơn muội nghĩ đấy. Mà thôi, muội cũng không hiểu đâu. Chỉ cần muội biết, nếu muội không đối nghịch với Như Nhi thì ta mãi mãi đứng về phía muội.”
“Vậy nếu ta muốn đánh nhau với Như một trận thì ngươi đứng về phía ai?”
“…”
Dẹp mẹ đi, nói nhiều khát nước.
Dù trong lòng chạy qua hàng ngàn câu chửi thề nhưng Dương Thành lại không biểu hiện ra ngoài.
“Ngoan, hòa ly đi, sau này ta nuôi muội.”
Dương Thành làm như không có gì quay lại vấn đề ban đầu.
Y xoa đầu Diệp Thanh An rồi nói, giọng nói chứa đầy sự mê hoặc không cho từ chối.
Diệp Thanh An đang muốn hất tay Dương Thành ra thì thấy Mộ Dung Trì Yến. Không biết hắn đã đứng được bao lâu rồi, cũng không biết đã nghe được những gì.
‐‐--------
Tác giả có lời muốn nói:
Dương Thành: Hòa ly ta nuôi muội.
Mặc Như: Đúng hòa ly đi có người (chồng ta) chống lưng cho chúng ta kìa.
Diệp Thanh An đang tham khảo ý kiếm: Được ta nghe số đông.