Hoàng thượng quay ra trừng mắt với hoàng hậu và nói:
"Ngươi trừng Duệ nhi làm gì chứ, trẻ nhỏ vô can ".
Hoàng hậu liền quỳ xuống và nói:
"Truyện này có ẩn tình gì đây, là ai đã lợi dung Duệ nhi để đưa vòng cổ hòng đổ tội cho Hoa gia và thiếp ".
Như nhớ ra nàng ta vội vàng nói:
"Đúng rồi là Tôn Sư, ngươi đưa Lục Thần Châm cho Duệ nhi là Tôn Sư, chỉ cần bắt được hắn là sẽ ra chuyện ".
Lúc này người của Hoa Vô Trần cũng vừa về tới hắn vội quỳ xuống và nói:
"Thưa hoàng thượng, hoàng hậu thuộc hạ đã quay trở lại tìm Tôn Sư nhưng hắn đã bỏ trốn không ở lại đó nữa ".
Hoàng hậu vội vàng nói:
"Tìm nhất định phải tìm ra hắn, nhất định là hắn không thể là ạ hết ".
Hoàng thượng nhìn vẻ điên loạn của hoàng hâu mà lắc đầu, Y quay xuống tất cả bá quan văn võ mà nói:
"Hôm nay sự việc chưa rõ ràng nên sẽ tạm dừng ở đây để điều tra tiếp, đại hoàng tử từ bây giờ sẽ do ta đích thân dậy dỗ, Hoàng hậu nếu muốn thăm Duệ nhi phải có sự cho phép của ta ".
Lời hoàng thượng nói ra khiến cho triều thần rung động, ai cũng biết Hoa gia có dã tâm như thế nào, đại hoàng tử có ý nghĩa như thế nào đối với Hoa gia.
Hoa Vô Trần biết sự tình không thể cứu được đành án binh bất động để chờ thời cơ vội quỳ xuống và nói:
"Thần sẽ tra tìm Tôn Sư, sẽ dùng mọi cách để điều tra chuyện này xin hoàng thượng yên tâm ".
Hoàng hậu đã lấy lại được sự bình tĩnh, nàng ta ngồi vào vị trí và không khóc nháo nữa.
Cẩm Tĩnh lặng im ngồi nhìn thế cục, nàng đã thầm hiểu được phần nào câu chuyện, từ ánh mắt trấn tĩnh hoàng thượng nhìn nàng lúc nãy nàng cũng cảm thấy yên tâm phần nào.
Trong chuyện này nàng có phần thương xót đại hoàng tử, nhìn dáng vẻ run run sợ hãi của cậu mà nàng cảm thấy có phần đau lòng cho nó.
Sinh ra không ai có quyền chọn lựa phụ mẫu nhưng có một người mẫu thân như cậu thì thật là chuyện quá bi ai, ai bảo sinh ra trong gia đình đế vương mà sung sướng đâu chứ.
Thế là yến tiệc kết thúc trong không khí như thế, Cẩm Tĩnh rất thông minh sau chuyện này nàng liền cùng A Hoa và A Nhược trở về Hạ Lan cung luôn.
Từ ngày có Thành nhi đi đâu lúc nào nàng cũng để cho A Hoa và A Nhược hộ tống bên cạnh mình, nàng đã từng nhìn thấy thân thủ của hai người nên vô cùng yên tâm.
Còn A Bích và A Huệ thì ở lại Hạ Lan cung để quán xuyến công việc, nàng không thể để bọn chúng lợi dụng lúc nàng không có trong cung để hại nàng được.
Nàng phải tự bảo vệ mình và hài tử, theo như nàng linh cảm vòng xoáy hâuh cung sắp sửa bắt đầu, lúc trước khi chưa có hài tử thì không nói nhưng bây giờ có hài tử rồi nàng cần phải để ý và cẩn thận hơn.
Có lẽ hôm nay hoàng thượng bận rộn sẽ không đến nên Cẩm Tĩnh liền bảo cung nữ đóng cửa cung sớm để tránh thị phi.
Còn lúc này Hoàng thượng đúng thật là khá bận, sợ Cẩm Tĩnh chờ mình liền cho người đi thông báo tối nay mình sẽ không tới nhưng ai ngờ đâu nàng đã đoán được trước rồi.
Hoàng thượng cho người sắp xếp tùy tùng và ám vệ để bảo vệ đại nhi tử, đưa đại nhi tử yên ổn vào Đông viện mới yên tâm rời đi.
Nhưng trước khi đi vẫn không quên dặn dò:
“Con ngoan ngoãn ở đây trước mắt, nếu muốn đi đâu thì bảo người đưa con đi, nhưng phải giữ an toàn trước tiên biết không”.
Ẩn Duệ vui vẻ gật đầu và nói:
"Duệ nhi tuân lệnh phụ hoàng "
Nhưng như nhớ ra cậu rụt rè hỏi:
" Nhi thần muốn gặp mẫu hậu có được không ạ!".
Hoàng thượng mỉm cười nói:
"Con sẽ được gặp nhưng không phải bây giờ, Duệ nhi có tin phụ hoàng không, phụ hoàng sẽ bảo vệ con để con sẽ không phải là con rối của người khác, sau này con muốn làm gì thì làm không phải nhìn sắc mặt người khác nữa ".
"Con tin phụ hoàng, và sẽ nghe theo lời phụ hoàng, Tôn sư đã từng nói với con phụ hoàng luôn luôn yêu thương con, không đến gặp con là vì tình huống bắt buộc thôi ".
Ẩn Dương xoa đầu con và nói:
"Con nghĩ như vậy thâtn là tốt, thôi ngủ sớm đi ngày mai phụ hoàng sang thăm con ".
Ẩn Duệ vui vẻ hành lễ với phụ hoàng rồi chạy vào bên trong làm một đứa trẻ ngoan, cậu vui mừng vì không nghĩ rằng phụ hoàng lại là một người tốt đến thế, trái tim mỏng manh của cậu bé được sưởi ấm.
Ẩn Dương lúc này mới quay người trở về cung Càn Long của mình.
Trước khi đi không quên ra lệnh cho ám vệ cùng thái giám chăm sóc đại hoàng tử thật tốt, không cho tiếp cận với người của Hoa gia và hoàng hậu.
Hoàng thượng biết trong cung này tai mắt của Hoa gia và hoàng hậu khắp nơi, không phải Y không muốn diệt trừ mà Y muốn dùng bọn họ vào những việc khác.
Tiêu giệt Hoa gia phải cần có thời gian và tính toán, con sói Hoa Vô Trần đó rất thông minh, nếu bằng cách thông thường thì khó lòng diệt trừ được.