Phế Phi Phục Sủng

Chương 78: Mưu đồ Của Hoa Vô Trần



Lúc Cẩm Tĩnh nghe tin thì nàng khá là ngạc nhiên, nàng không nghĩ là một người khôn khéo cẩn thận như Hiền phi mà cũng bị hãm hại.

Nàng đang định cùng ma ma đến thăm Hiền phi theo lệ thì hoàng thượng đưa chỉ dụ đến không cần thăm vì Hiền Phi sức khỏe đang không tốt.

Cảm Tĩnh cảm thấy nhẹ nhõm, thật may nàng cũng không muốn tham gia vào vũng bùn này, liên quan đến long tự thật sự rất nguy hiểm không cẩn thận còn liên lụy đến gia tộc.

Thảo nào phụ thân đã dặn dò nàng thời gian này không nên tham gia vào bất kỳ chuyện gì, có lẽ người đã biết trước được điều gì rồi chăng.

Hiền phi thì từ sau ngày mất con tinh thần u uất, phụ thân liên tiếp viết thư trách móc nàng ta thậm tệ, bây giờ Hoa gia đối đầu với Mạc gia liên tiếp, gây khó dễ đủ điều.

Nàng đã cho người đi truy tìm hung thủ thì điều tra được thời gian nàng sảy thai người của hoàng hậu nương nương lai vãng ở đấy ngay khung giờ đó.

Nàng ta hận, hận vì sao người thua cuộc luôn là nàng ta, từ khi vào cung đến giờ cái gì nàng ta cũng tốt hơn vậy mà lúc nào cũng phải làm tay sai cho ả.

Bây giờ ngay cả niềm hi vọng cuối cùng của nàng cũng bị dập tắt, hoàng thượng có nói là sẽ tìm kẻ chủ mưu để trả thù cho nhi tử của mình nhưng đã bao lâu rồi vẫn chưa tìm ra.

Nhìn hung thủ sờ sờ trước mắt, ngày ngày diễu võ dương oai mà nàng không cam lòng, vì cái gì mà nàng ta gây nên tội mà vẫn ung dung như thế.

Nỗi hận cứ tích lũy dần theo từng ngày, nàng ta hận cả Tĩnh Quý Phi, hận cả Đức Phi và Thục Phi tất cả những phi tần của hoàng thượng nàng ta đều hận hết.

Trong mắt nàng ta lóe lên sự hận thù, nàng ta cười như điên như dại, trong đầu nàng ta đã hình thành một kế hoạch.

Nếu như hoàng thượng không đòi công đạo cho nhi tử của nàng, thì nàng sẽ tự tay mình trả thù cho hài tử, nàng sẽ làm cho Hoa gia phải mất mát cực lớn.

Vậy là cuối cùng hoàng thượng chỉ vì một mưu kế nhỏ mà khiến cho Hoa gia và Mạc gia trở mặt thành thù, làm cho Hoàng hậu bị mất một cánh tay đắc lực là Hiền phi.

Trong tay hoàng thượng bây giờ đã có khá nhiều bằng chứng phạm tội của Hoa Vô Trần cùng nhi tử của ông ta rồi chỉ chờ thời cơ thôi.

Tuy nhiên bằng đó chứng cớ vẫn không thể nào tiêu giệt được hết phe cánh, mà nhổ cỏ phảo nhổ tận gốc, để nó mọc sinh sôi trở lại còn nguy hiểm hơn.

Nếu dồn ông ta vào nước đường cùng chắc chắn ông ta sẽ làm liều, trước mắt hoàng thượng đang cầm một phong thư của ông ta có qua lại với Sở quốc.

Tuy nhiên lão cáo già đó rất gian manh, nội dung trong thư chỉ là xã giao bình thường thôi không có mật hiệu gì cả.

Hoàng thượng phải vất vả lắm mới lấy được nó, tuy nhiên chứng cứ này lại không thuyết phục cho lắm.

Bầy giờ đành án binh bất động để chờ thời cơ, Y không tin rằng dồn ép đến thế mà lão cáo già đó lại không có động tĩnh gì, bởi vì Y biết với tính tình và tham vọng của ông ta, ông ta sẽ không chờ được lâu đâu.

Thứ nhất đại hoàng tử con cờ của ông ta đã mất, thứ hai cánh tay phải là Mạc gia cũng đã phản bội quay lại phục tùng hoàng thượng và cuối cùng là vấn đề ngân lượng.

Toàn bộ vấn đề kinh thương vận chuyển đã được hoàng thượng thu về một mối do đại tướng quân Hạ Lan Uy Tuấn một tay tiếp quản.

Không có ngân lượng, không có thực lực, không có đội quân chắc chắn hắn sẽ chọn hợp tác với nước địch.

Khả năng cao Ẩn Dương đã nghĩ tới là hắn sẽ mượn ám vệ của Sở quốc để thích sát vua sau đó sẽ lập đại hoàng tử lên ngôi, lúc đó hắn sẽ là Nhiếp Chính Vương quyền uy nắm trong tay đấy là cách nhanh nhất với hắn bây giờ.

Chính vì nguyên do đó nên thời gian này Y mới không dám sủng ái Tĩnh Quý Phi vì Y sợ rằng tai mắt của hắn trải rộng trong cung sẽ biết được.

Sợ hắn sẽ quay sang đối phó với nàng và hài tử, dùng nàng để uy hiếp mình, tuy rằng Y đã sai ám vệ bảo vệ hai mẫu tử nàng rồi nhưng Y vẫn không yên tâm.

Một lần ở trên thuyền kia đã lưu lại bóng ma trong tâm trí Y, Y rất sợ phải mất nàng, cảm giác đó như bóp nghẹt trái tim Y vậy.

Thời gian cứ như thế trôi đi, lúc này tình cảm của đại hoàng tử và Cẩm Tĩnh đã rất thân thiết rồi.

Cậu nhóc rất hay đến thăm đệ đệ, Ẩn Thành bây giờ đã sáu tháng tuổi vô cùng đáng yêu, tuy nhiên lại khá là phàm ăn nên người nhìn hơi mập một chút.

Mỗi lần nhìn thấy ca ca đến là lại cười tít mắt, bởi vì cứ mỗi lần Ẩn Duệ đến là lại mang đến một số đồ ăn, một người ham ăn như Thành nhi không thích mê mới là lạ.

Ẩn Duệ mỗi lần đến đây đêu được Cẩm Tĩnh chuẩn bị cho bao nhiêu là đồ ăn ngon, nàng đối xử với cậu vô cùng tốt.

Ở bên nàng cậu cảm nhận được tình mẫu tử mà chưa bao giờ cậu có, nàng đối sử với cậu và Thành nhi đều ngang nhau không phân biệt ai với ai khiến cho trái tim nhỏ bé của cậu tan chảy.