Ngày hôm sau một loạt chứng cứ được gửi đến Vĩnh Hòa cung và Mạc gia.
Khi Hiền phi cầm lên những chứng cứ đó thì vô cùng hoảng loạn, nàng ta đã làm hết sức cẩn thận rồi mà, toàn bộ tang chứng vật chứng đã bị nàng ta tiêu hủy sạch sẽ vậy hoàng thượng tìm thấy những thứ này ở đâu.
Thời gian qua sau khi hãm hại đại hoàng tử xong nàng ta đã vô cùng hối hận tại sao lại hành động nông nổi như vậy, đúng là tức giận làm lu mờ lý trí nàng ta mà.
Nếu sự việc này bị phát hiện nàng chỉ có con đường chết, nữ nhi của nàng ta cũng sẽ bị ảnh hưởng và phụ thân không tránh khỏi tội.
Suốt mấy ngày qua nàng đã đứng ngồi không yên, tuy nhiên sự việc đại hoàng tử rơi xuống hồ đã mấy ngày mà không điều tra được gì nàng đã có phần yên tâm.
Vậy mà hôm nay hoàng thượng lại gửi toàn bộ chứng cớ này là có ý gì, nàng thật sự hoang mang không hiểu.
Còn Mạc gia chủ khi nhận được chứng cứ kia thì vô cùng tức giận và lo lắng, tức giận vì sự ngu ngốc của nữ nhi, làm việc theo cảm tính.
Bây giờ Mạc gia đang như ngồi trên chảo lửa mọi phía đều nhăm nhe ông đã gắng gượng hết sức vậy mà nữ nhi này đã không giúp được ông cái gì lại còn gây họa cho ông ta nữa.
Tội này là tội hãm hại hoàng tự làm sao nữ nhi của ông cũng dám chứ, thật là vô dụng mà.
Khi ông nhận được toàn bộ chứng cứ này ông đã hiểu được dụng ý của hoàng thượng, nhiều lần hoàng thượng đã ẩn ý cho ông ta nhưng ông ta đều giả vờ không hiểu để lánh đi.
Ông ta muốn giữ lại con át bài tẩy của mình để phòng thân nhưng ai ngờ, nhìn vào chứng cứ này e rằng sẽ không phải chỉ có thế nếu truy cứu chắc chắn Mạc gia cũng sẽ coa tội đồng lõa.
Chỉ trong giây lát ông ta cảm thấy mình như già đi mười tuổi, sau buổi thiết triều ông ta tự động đến gặp hoàng thượng và đồng ý những điều kiện mà hoàng thượng đưa ra.
Cũng may là ông ta đã quay lưng với Hoa gia chứ nếu không dựa vào trí thông minh và mưu lược của hoàng thượng có lẽ Mạc gia của ông sẽ tiêu tùng, nghĩ đến đây ông mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn Hoa gia đang vùng vẫy mà cứ nghĩ mọi việc mình làm không ai biết mà ông cảm thấy tức cười.
Hoàng thượng ra lệnh cho ông trước mặt văn võ bá quan ra sức kích bác Hoa gia để cho con cáo già Hoa Vô Trần ấy lộ rõ đuôi cáo của mình ra như vậy hoàng thượng mới dễ dàng kiểm soát.
Hoàng hậu trong cung thì bị hoàng thượng cấm túc để sửa sạ hành vi của mình tuy nhiên hoàng thượng vẫn âm thầm nhắm một mắt mở một mắt để cho nàng ta truyền thông tin ra ngoài.
Lúc này đã mười ngày trôi qua sau khi bị phụ hoàng cưỡng chế rời đi Ẩn Duệ mới lủi thủi trở về Đông Viện của mình một cách miễn cưỡng mặc dù không muốn một chút nào.
Cẩm Tĩnh thời gian này ở gần cũng cảm thấy quen thuộc nên khi Ẩn Dụe rời đi cũng không nỡ.
Nàng liền xin hoàng thượng cho Duệ nhi ở đây một thời gian nữa nhưng hoàng thượng không chịu, Y nhìn nàng và nói:
"Không được, Duệ nhi giờ đã lớn cần phải có không gian riêng và phải phấn đấu học hành, sinh ra là người hoàng gia phải luôn suy nghĩ cho Thục quốc.
Sau này nàng muốn Duệ nhi vẫn có thể đến thăm nàng thường xuyên, với lại thời gian này không thích hợp để Duệ nhi ở đây, nàng nghe ta đi ".
Cẩm Tĩnh không phải là người không có lý lẽ nên nàng hiểu cái khó xử của hoàng thượng nên mỉm cười đồng ý.
Trước khi Duệ nhi trở về Đông Viện nàng còn gói ghém cho nhóc một số điểm tâm mà cậu thích ăn, nàng nhẹ nhàng nói:
"Nếu con đã gọi ta là Tĩnh mẫu phi thì từ giờ Hạ Lan Cung là nhà của con lúc nào con muốn tới thì tới, mẫu phi và đệ đệ luôn luôn hoan nghênh con, phụ hoàng làm thế là vì muốn tốt cho con, hãy cố gắng học hành chăm chỉ sau này còn làm gương cho đệ đệ con hiểu không ".
Duệ nhi gật đầu gạt nước mắt không khóc nữa và nói:
"Tinh mẫu phi yên tâm con sẽ cố gắng học hành thật chăm chỉ sau này sẽ dạy cho đệ đệ ".
Cẩm Tĩnh xoa đầu nhóc rồi nói:
"Nếu con coa thời gian thì đi thăm mẫu hậu con một chút, có lẽ hoàng hậu cũng rất nhớ con ".
Ẩn Duệ nghe nhắc tới mẫu hậu liền xụ mặt ra và nói:
"Tĩnh mẫu phi đừng nói cho phụ hoàng, con đã từng lén đến thăm mẫu hậu nhưng người vừa nhìn thấy con đã la mắng nói những lời nói thậm tệ, nói con nhận giặc làm cha, nói con bất hiếu…con rất sợ hãi ".
Cẩm Tĩnh thở dài ôm cậu nhóc vào lòng, thật sự nàng không hiểu hoàng hậu, là cốt nhục của mình vất vả sinh ra vì sao lại đối xử với nhóc như thế, đối với nàng ta không có gì hơn quyền lực và địa vị hay sao chứ.
Nàng mỉm cười xoa dịu nói:
"Có lẽ mẫu hậu con đang tức giận thế thôi, sau này người hết giận con đến thăm là hết thôi mà ".
Vẻ mặt Ẩn Duệ đã đỡ hơn một chút nhưng cậu biết Tĩnh Mẫu phi chỉ an ủi mình thôi, mẫu hậu sẽ không bao giờ mỉm cười và cho cậu sắc mặt tốt cả.