Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1024: Thân phận của Cổ Lan 12  



"Vách tường? Ha ha, quân sư, ngươi đang đùa ta sao? Thế nào ta thấy không được nơi đó có vách tường gì? Có phải ngươi mềm lòng, cho nên dùng loại lấy cớ này đùa chúng ta hay không?"

"Chậc chậc, khó trách nhiều năm như vậy quân sư cũng không tìm nữ nhân nào, thì ra là long dương chi hảo (thích nam nhân), nhưng mà, hôm nay chúng ta phải làm việc, liên quan tới cả Thiên Lang dong binh đoàn, có phải quân sư có chút rất không có trách nhiệm hay không?"

Nghe những âm thanh trào phúng đó, quân sư càng thêm phát hoảng, nhưng mà, trước mặt y quả thật có một bình chướng, ngăn cách hai người bọn họ.

Mặt của đội trưởng Thiên Lang vẫn âm trầm, chưa từng mở miệng, đôi mắt của y liếc về phía Hạ Lâm Ngọc, trong lòng không biết suy nghĩ cái gì.

"Hạ ca ca."

Cổ Lan phục hồi tinh thần lại từ trong kinh hách vừa rồi, kinh ngạc nhìn về phía Hạ Lâm Ngọc: "Ngươi làm cái gì, vì sao y lại cho rằng nơi này có một bức tường?"

Hạ Lâm Ngọc cười cười: "Lúc trước khi ngươi và Hỏa Diễm Sư đang trì hoãn thời gian, ta ở trong này thiết trí một trận pháp, điều này cũng là nguyên nhân vì sao ta không có đi ra trợ giúp các ngươi, cũng may rốt cục ta cũng thành công."

"Trận pháp?" Vẻ mặt Cổ Lan vui sướng: "Hạ ca ca, ngươi biết trận pháp?"

"Ừ, là tỷ tỷ dạy ta," Vẻ mặt Hạ Lâm Ngọc nhu hòa xuống: "Nàng lo lắng có khi nàng không ở bên người, sẽ làm cho ta gặp phải nguy hiểm, cho nên đã dạy ta một ít trận pháp bảo mệnh! Này chỉ là một trong số đó mà thôi."

Nghe vậy, sắc mặt Cổ Lan sùng bái càng sâu, đầy mắt lóe ra ánh sáng rực rỡ.

"Cố tỷ tỷ thật lợi hại."

Nàng chẳng những thực lực cường đại, mà còn là một Luyện Đan Sư, hơn nữa, ngay cả bày trận đều biết! Trên đời này còn có chuyện nàng không cách nào làm được hay không!

Chỉ là rất nhanh, đôi mắt sáng ngời của thiếu nữ kia đã ảm đạm xuống, cười khổ một tiếng: "Nếu ta cũng cường đại như nàng thì tốt rồi."

Như thế, gia tộc sẽ không ép bách nàng đi đám hỏi!

Nghĩ vậy, tay đặt ở trên vòng ngọc của Cổ Lan chậm rãi hạ xuống, trong lòng cũng là lặng yên nhẹ nhàng thở ra.

Giải trừ phong ấn cần thời gian! Vì vậy vừa rồi nàng cũng không tính hoàn toàn giải phong thành công, mà hiện giờ Hạ ca ca đã ngăn cản bước chân của bọn họ, vậy thì nàng không cần thiết lại mạo hiểm bị người nhà phát hiện.

"Rốt cục ngươi làm cái gì?"

Khác với thành viên Thiên Lang dong binh đoàn khác, đội trưởng Thiên Lang lại tin lời quân sư nói! Y hiểu rõ, quân sư không phải là người ăn nói bừa bãi, lại càng không phải Long dương chi hảo gì, hắn ta tuyệt đối không có khả năng mềm lòng đối với thiếu niên này.

Bởi vậy, cũng chỉ có một loại khả năng, chính là nơi này quả thật có một vách tường vô hình.

Chỉ là đội trưởng Thiên Lang không có nghe thấy lời nói của Hạ Lâm Ngọc và Cổ Lan, mới không biết chân tướng mọi chuyện.

Hạ Lâm Ngọc không nói gì, hắn đi đến bên người Hỏa Diễm Sư, khẽ nhíu mày: "Ngươi thế nào?"

Giờ này khắc này, rốt cục thân thể Hỏa Diễm Sư cũng trầm tĩnh lại, "phịch" một tiếng tê liệt ngã trên mặt đất, từng ngụm từng ngụm thở phì phò: "Ta không...... Ta không sao, tạm thời không chết được."

"Ngươi nhịn một chút, chờ tỷ tỷ trở về nàng có thể chữa thương giúp ngươi."

Mày Hạ Lâm Ngọc càng nhăn càng chặt, trong mắt trong veo hiện lên vẻ không đành lòng.

Trì Dũ đan trên tay hắn đã sớm dùng hết, mấy ngày nay lại thường xuyên ở cùng với Cố Nhược Vân, cho nên, hắn cũng không cần lo lắng không có đan dược. Nếu sớm biết sẽ xảy ra loại chuyện này, hắn nên hỏi Cố Nhược Vân muốn chút đan dược phòng thân.

Con ngươi của đội trưởng Thiên Lang càng âm trầm, hung hăng trừng mắt nhìn quân sư.

Nếu không phải tại tên khốn này, bọn họ sớm đã đắc thủ! Chỉ là không hề nghĩ tới Hạ Lâm Ngọc vậy mà biết một chiêu này!