Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 104: Võ Vương đối Võ Vương (hai)



Edit: kaylee

Cố Nhược Vân mỉm cười, mắt trong veo nhìn nam tử mặc áo bào đen đứng ở phía trước: "Mặc kệ ta có phải không phải đang trì hoãn thời gian, nhưng mà ngươi trước khi giết ta, hẳn là vẫn nên nói với ta tên của ngươi đi?"

"Tên của ta?" Nam tử mặc áo bào đen cười lạnh một tiếng: "Tên của ta, ngươi không xứng biết! Cố Nhược Vân, cho dù ngươi kéo dài thời gian thế nào cũng không có tác dụng, không có người có thể cứu được ngươi……..."

"Ai nói không có người có thể cứu được nàng?" 

Bỗng nhiên, tiếng gầm giận dữ truyền đến từ phía sau Cố Nhược Vân, rồi sau đó mọi người liền nhìn thấy cha con La gia mang theo mấy vạn tinh binh từ trong đám người đi tới, giống như là thương lượng tốt, tất cả mọi người nhường ra một con đường, để cho bọn họ có thể thuận lợi tiêu sái đến bên cạnh Cố Nhược Vân.

Trong phút chốc, mấy vạn tinh binh rút ra vũ khí, bao vây Lăng Ngọc và nam tử mặc áo bào đen.

"La Tướng Quân," Vẻ mặt của Lăng Ngọc có chút khó coi: "Ngươi thân là đại tướng một quốc gia, lại có thể lấy việc công làm việc tư, dùng quân đội hoàng gia quan báo tư thù!"

La Tướng Quân ‘bá’ một tiếng rút ra đại đao, ‘phanh’ một tiếng cắm vào trong đất trước mặt, hắn thân mang khôi giáp, uy phong lẫm lẫm, giống như một pho tượng chiến thần che ở trước mặt Cố Nhược Vân.

"Ai nói bản Tướng Quân lấy việc công làm việc tư, quan báo tư thù? Bản Tướng Quân là đang bảo hộ Thanh Long Quốc!" Hắn cười lạnh nhìn nam tử mặc áo bào đen: "Một người không biết lai lịch lẫn vào Thanh Long Quốc ta, thân là Tướng Quân của Thanh Long Quốc, đương nhiên phải tra ra manh mối của việc này, ai biết hắn có phải hay không gây tổn hại đến an toàn của bệ hạ! Cho nên, ở trước khi không có điều tra rõ ràng thân phận của ngươi, mời ngươi đi theo ta một chuyến."

Trên người nam tử mặc áo bào đen quanh quẩn hơi thở âm lãnh, con ngươi giống như rắn độc tập trung vào thân thể giống như một tòa núi cao của La Tướng Quân, giọng nói khàn khàn nói: "Lão phu không muốn sinh ra mâu thuẫn với quân đội một quốc gia, nếu ngươi thức thời lập tức cút ngay! Nếu không mà nói, lão phu giết ngươi trước!"

Nháy mắt, sát khí sắc bén cuốn về phía La Tướng Quân.

Ở dưới luồng sát khí kia, La Tướng Quân sắc mặt trắng bệch, thân thể có chút đứng không nổi, nhưng nghĩ tới bản thân tốt xấu gì cũng là đại tướng một quốc gia, ở trước mặt nhiều dân chúng như vậy bị người đè ép xuống chẳng phải là rất khó xem? Vì vậy hắn thẳng lưng mình, thẳng tắp đứng ở trước mặt hắc bào nam nhân.

"Cố Nhược Vân, ngươi không sao chứ."

La Âm vội vàng đi đến bên người Cố Nhược Vân, có chút lo lắng hỏi: "Người này là loại người nào? Vì sao hắn muốn giúp Lăng Ngọc giết ngươi?"

Nàng cũng không cho rằng bằng vào năng lực của Lăng Ngọc có thể mời đến cường giả như vậy.

"Không rõ ràng," Cố Nhược Vân lắc lắc đầu: "Hơi thở trên người hắn thật xa lạ, ta cũng chưa từng thấy, cho nên không biết mục đích của hắn là cái gì."

La Âm vỗ vỗ bả vai của Cố Nhược Vân, lời thề son sắt cam đoan nói: "Mặc kệ như thế nào, ngươi yên tâm, nơi này tốt xấu gì cũng là Thanh Long Quốc, cha ta cũng là một trong hai Tướng Quân, binh lực trong tay không thể yếu hơn lão bất tử Cố gia kia, còn không có người dám can đảm giết người ở Thanh Long Quốc trước mặt cha ta."

"Vậy nhưng chưa hẳn."

Trong mắt Cố Nhược Vân lộ ra ngưng trọng: "Thực lực của đối phương quá mạnh mẽ, mà đối với loại cường giả ở cấp bậc này mà nói, binh lực dù nhiều cũng không có tác dụng gì."

Những người chưa đến cấp Võ Vương là tuyệt đối không biết chỗ khủng bố của thực lực này, cho dù là đối mặt với trăm vạn hùng binh, hắn đều có thể giết sạch sẽ. Nhưng mà, vì cứu bản thân, cha con La gia không tiếc trở mặt với cường giả Võ Vương, vẫn là làm cho trong lòng nàng tràn ngập cảm động.

Nhưng mà, chỉ cần La Tướng Quân có thể quấn hắn kéo dài thời gian, vậy có hi vọng chuyển bại thành thắng.........