Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1117: Cường giả tề tụ Dược Phủ 9



Khoảnh khắc kia, sắc mặt đại trưởng lão xanh mét giống như cây trúc, hắn thật sự rất muốn tức giận mắng một câu, ngươi ****** ị phân có chùi đít hay không?

( ta thấy đoạn này thật là thô lỗ)

Nhưng hôm nay, hắn hoàn toàn bị cái mông to này ép đến hít thở không thông, căn bản không nói ra lời.

Cái mông mập mạp to lớn kia thế nhưng ngồi trên mặt hắn cũng không có ý muốn đứng lên.

" Cút ngay!"

Mập mạp kia ép đại trưởng lão thiếu chút nữa hộc máu, rốt cuộc nghẹn ra được một chữ, giọng nói hắn tràn ngập phẫn nộ, phảng phất có lửa giận mãnh liệt muốn bộc phát.

Phốc!

Ngay tại lúc âm thanh rống giận của đại trưởng lão phát ra, phụt một tiếng, một mùi hôi thối cùng với hơi nóng đập vào trước mặt, xông đến hắn ngất đi mấy lần.

Tên mập chết tiệt này, cư nhiên dùng mông ngồi lên mặt hắn, còn thả một cái xì hơi thật vang.

Nghĩ đến bản thân ở Dược Phủ đã chịu nhiều vũ nhục, trong lòng đại trưởng lão phẫn nộ càng sâu, sắc mặt cũng trở nên thập phần khó coi.

" Ách, ngại quá," Mập mạp lúc này mới phản ứng lại, tiếp theo đem cái mông trên mặt đại trưởng lão xê dịch ra, chậm rì rì đứng lên, sờ sờ cái ót, ha hả cười nói, " Bổn vương chỉ là không cẩn thận té xuống, cũng không phải cố ý ngồi lên mặt ngươi."

Biểu tình kia của hắn rất là vô tội, mọi người đứng xem không tự chủ được rùng mình một cái.

Đại trưởng lão lúc này, trên gương mặt già nua đã bị mập mạp xì hơi thành màu xanh lá, hiển nhiên đôi mắt đã không còn tiêu cự, chỉ sợ không bị mùi hôi thối làm cho ngất đi, cũng hoàn toàn không tìm ra được đâu là nam đâu là bắc.

( chỗ này chắc là chỉ sợ không bị hôi thối làm cho ngất đi thì cũng không tìm ra được nam bắc vì bị ngồi lên mặt)

Nhìn đến đại trưởng lão một bộ dáng thê thảm như vậy, mọi người đều nhịn không được phải đồng tình với hắn.

Quả nhiên, thà rằng đắc tội ma quỷ, cũng đừng đắc tội người Dược Phủ!

Bọn họ mới không tin, tên mập chết tiệt này lại không phải cố ý! Nói cách khác, hắn không có khả năng ngồi lên mặt lâu như vậy đều không muốn xuống, hơn nữa còn thả một cái xì hơi.

" Ta lặp lại lời vừa nói một lần nữa, nhưng ta sẽ không nói lại lần thứ ba," Cố Nhược Vân giống như không có phát hiện trò khôi hài trước mặt, đem ánh mắt quét về phía mọi người, nhàn nhạt nói, " Ta tìm các ngươi tới, không phải cùng các ngươi thương lượng việc này, mà là thông báo cho các ngươi! Từ nay về sau Bắc Tạp lãnh địa là địa bàn của ta, mà ta là lĩnh chủ của Bắc Tạp lãnh địa!"

Ngữ khí của nàng, hờ hững giống như cơn gió nhẹ.

Nhưng mà, những lời này lại giống như búa tạ hung hăng nện trong lòng mọi người, khơi dậy hàng ngàn hàng vạn từng lớp sóng ngầm.

Bất quá, bọn họ từ trước đến nay đều sống rất tự do, sao lại nguyện ý cúi đầu xưng thần với người? Hiện tại tất cả mọi người đều trầm mặc, tựa hồ đang suy nghĩ biện pháp đối phó.

Hiện giờ đại trưởng lão đã ngất đi, Giang lão cùng Cổ lão rõ ràng đứng về phía Cố Nhược Vân, đến nỗi lão gia chủ Lam gia cùng Mộc Từ Từ.... Im lặng từ đầu tới cuối không nói một lời.

" Rống!"

Đột nhiên một tiếng gầm giận dữ truyền đến, mọi người sợ tới mức run rẩy vài cái, vội vàng nhìn theo tiếng rống, chợt nhìn thấy dung nhan dữ tợn đầy mặt của thú vương.

Giờ phút này, một gương mặt to béo đang dữ tợn, hướng mọi người nhe răng trợn mắt, biểu tình kia giống như muốn đem bọn họ ăn tươi nuốt sống.

" Linh thú?" Mộc Từ Từ kinh ngạc nhìn thú vương, trên khuôn mặt thanh tú hiện lên tia trầm tư.

Cái người mập mạp đầy mỡ này là một con linh thú, hơn nữa thực lực cũng không kém!

Khó trách người Dược Phủ lại dám can đảm kiêu ngạo như vậy, nguyên nhân là có con át chủ bài.

Xem ra lúc này, Mộc gia thật đúng là đã xem thường những người này.....

Hơn nữa, nếu Dược Phủ lấy ra con át chủ bài, Mộc gia cũng nên cân nhắc lại một chút liên minh với Lam gia. Rốt cuộc, vì muốn trợ giúp Lam gia lấy được mấy đan phương kia, đem toàn bộ Mộc Gia đánh cuộc cũng không có lợi.