Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1139: Sứ giả Đệ Nhất thành 5



Cũng may, nàng rốt cuộc thành công.

" Ngọc nhi, ngày mai ta phải rời đi, Bắc Tạp lãnh địa này ta sẽ để Vệ Y Y quản lý, nếu ngươi ở bên ngoài mệt mỏi, vậy ngươi hãy trở lại Bắc Tạp lãnh địa, ở chỗ này cho dù là cường giả Đệ Nhất thành cũng không làm tổn thương đến ngươi."

Trước khi rời đi, nàng sẽ đem trận pháp gia cho Vệ Y Y, có trận pháp này tồn tại, dù cho người Đệ Nhất thành có tiến đến cũng đừng nghĩ tới giết người trong Dược Phủ!

" Ta hiểu rồi," trong lòng Hạ Lâm Ngọc vẫn tràn đầy kích động, chỉ là nghĩ đến ngày mai rời khỏi Cố Nhược Vân, trong con ngươi xuất hiện một tia không nỡ, " Tỷ, ngươi ở Đệ nhất thành chờ ta, ta sẽ rất nhanh đến tìm ngươi."

" Được, ta chờ ngươi."

Tầm mắt Cố Nhược Vân ngóng nhìn khuôn mặt thanh tú của thiếu niên, gắn từng chữ nói.

Ẩn Môn.

Sương trắng ít ỏi, giống như tiên cảnh nhân gian, bạch y nữ tử đang khoanh chân nhắm mắt bỗng nhiên mở to đôi mắt, ánh mắt nhìn về bà lão đạp mây từ trên không trung đi tới, chậm rãi từ trên mặt đất đứng lên nói: " Sư phụ."

" Ngọc nhi," bà lão dừng bước chân, ánh mắt chăm chú nhìn bạch y nữ tử tuyệt sắc trước mắt, nói, " Lúc trước ta đáp ứng ngươi, chờ ngươi sau khi kết thúc bế quan, để cho ngươi rời đi Ẩn Môn, hiện tại kỳ hạn đã đến, ta cũng nên thực hiện hứa hẹn, ngươi có thể rời đi nơi này tìm phu quân cùng nhi nữ."

Giống như có một tia sáng ấm áp chiếu xuống, làm dung nhan lạnh băng của bạch y nữ tử nháy mặt bị hòa tan, tràn ngập mềm mại cùng ấm áp, ý cười bên môi càng rung động lòng người.

" Vâng, sư phụ."

Hơn hai mươi năm.....

Hiện tại rốt cuộc nàng có thể rời đi nơi này, đi tìm người nhà của nàng.

Hơn nữa, làm cho kẻ từng tổn thương người nhà bọn họ phải trả giá đại giới thảm khốc!

" Đi thôi, ngươi thân là thánh nữ Ẩn Môn, địa vị cao cao tại thượng, vốn không nên chịu người khác khi dễ! Ngươi chịu đựng thống khổ năm đó, ngươi đều có thể tìm người trả lại, chẳng qua Ẩn Môn sẽ không giúp ngươi, chỉ có ngươi dựa vào chính mình đi báo thù!"

Bà lão nhìn bạch y nữ tử, ánh mắt tràn đầy thần sắc trìu mến, đã nhiều năm như vậy nàng đã sớm đem nữ tử này coi như nữ nhi chính mình để đối đãi, hiện giờ nữ nhi phải rời xa mẫu thân, nàng như thế nào đành lòng được?

Bạch y nữ tử muốn nói cái gì đó, cuối cùng cái gì cũng đều không nói, nàng chậm rãi hạ thấp thân mình, quỳ trên mặt đất, hướng về bà lão dập đầu một cái thật vang, nói: " Sư phụ, đa tạ người năm đó cứu giúp, nếu không có người cũng không có Đông Phương Ngọc hôm nay! Ân tình của lão nhân gia ngài, đồ nhi vĩnh viễn khó quên! Chờ đồ nhi tìm được người nhà, tất nhiên sẽ trở về Ẩn Môn."

Trên mặt bà lão mang theo tươi cười vừa lòng, hơi hơi gật đầu: " Ngọc nhi, còn có một việc trước tiên ta muốn nói cho ngươi, ngươi ở bên ngoài vô luận hành sự như thế nào, đều không thể nói ra thân phận Ẩn Môn! Nếu không để người biết ngươi là thánh nữ Ẩn Môn, tất nhiên sẽ kéo tới rất nhiều phiền toái!"

Đại vị Ẩn Môn ở Đệ Nhất thành rất cường đại, càn nói đến mấy người quản lý Đệ Nhất thành kia cũng phải cấp Ẩn Môn ba phần thể diện, chẳng qua Ẩn Môn đã lánh đời nhiều năm, nếu như để người khác biết thân phận Đông Phương Ngọc, khẳng định có rất nhiều việc không tiện.

Càng quan trọng hơn, Ẩn Môn phải áp chế người kia!

Người kia đã bị Ẩn Môn áp chế vạn năm, cũng không có cách nào chứng minh trong Đệ Nhất thành hắn không có dư đảng, nếu thân phận Đông Phương Ngọc thân là thánh nữ Ẩn Môn truyền ra ngoài, chỉ sợ sẽ có nguy hiểm!