Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1161: Bị thương 5



Bởi vì đan dược đối với một luyện đan sư rất là quan trọng, mặc dù có đan phương trong tay nhưng cũng phải nghiên cứu rất lâu mới có thể luyện chế ra đan dược.

Hiện tại, tỷ thí trong Đệ Nhất thành là như thế, từng người luân phiên lấy ra đan phương, để cho đối phương luyện chế đan phương đan phương của mình ra đan dược! Thất bại liền thua! Bởi vì khi tỷ thí luyện đan sẽ bị người khác nhìn trộm đan phương của mình, vì vậy hiếm khi có người muốn tỷ thí luyện đan!

Nếu không phải không thể nhịn được nữa, Bạch Trung Thiên cũng sẽ không làm như thế.

" Ý của ngươi là, ta luyện chế được đan phương trong tay ngươi thành đan dược, đó là ta thắng?" Cố Nhược Vân nhướng nhướng mày, nhìn thẳng Vô Ngần đại sư nhàn nhạt nói.

Vẻ mặt Vô Ngần đại sư kiêu ngạo, lạnh lùng nói: " Không! Nếu ngươi có thể luyện chế ra đan dược, chỉ có thể tính chúng ta ngang tay, trừ phi ngươi cũng lấy ra một đan phương, nếu ta không thể luyện chế đan phuong kia thành đan dược, mới chính là ngươi tháng."

" Được."

Cố Nhược Vân cười cười: " Tiền đặt cược của các ngươi là gì?"

" Kẻ thất bại, cả đời phải hầu hạ người thắng."

" Nhớ rõ lời ngươi nói." Cố Nhược Vân hơi hơi rũ con ngươi, đáy mắt xẹt qua một ánh sáng thanh lãnh, " Nếu ta thắng, ngươi phải hầu hạ sư phụ ta! cả đời thần phục hắn!"

" Được, chỉ cần ngươi có thể thắng!"

Vô Ngần đại sư cười nhạo một tiếng, hắn can bản không tin tiểu nha đầu này có thể thắng hắn.

Nguyên nhân vô cùng đơn giản, bởi vì nha đầu này là đồ đệ Bạch Trung Thiên, mà Bạch Trung Thiên đã bại dưới tay hắn, nàng là đồ đệ thì có cái bản lĩnh gì để thắng?

Đồ đệ có năng lực lớn hơn sư phụ? Chuyện này văn bản la không có khả năng!

Nguyên nhân chính là như thế, cho nên Vô Ngần đại sư mới có tự tin lớn như vậy.

" Nha đầu," Bạch Trung Thiên nhíu mày, trong ánh mắt có chút lo lắng, " Nắng lực gia hỏa này rất mạnh, đặc biệt là đan phương hắn lấy ra ta xem đều không hiểu, cho nên ngươi ngàn vạn lần phải cẩn thận, thật sự không được cung không sao."

Cố Nhược Vân hơi hơi mỉm cười, không có nói thêm cái gì, đi thẳng tới trung tâm quảng trường, tùy tay cầm lấy đan phương đã đặt sẵn trên bàn. Chỉ nhìn lướt qua, nàng liền đem đan phương thả xuống.

" Hiện tại ta có thể luyện chế ra đan dược, bất quá ngươi đừng quên hứa hẹn lúc trước."

Cố Nhược Vân hít một hơi, ở trước mặt tất cả mọi người đem dược liệu được đặt bên cạnh cầm lên, từng cái thả vào trong đan lô.....

Tất cả mọi người nhịn không được trào phúng nở nụ cười, nha đầu này thật đúng là mạnh miệng, thế nhưng lại nói hiện tại nàng liền có thể luyện chế ra đan dược! Rõ ràng là đang nói chuyện cười, chuyện ngay cả sư phụ nàng cũng không làm được, nàng sao có thể làm được?

Trong tình huống bình thường, đều là sư phụ cường đại hơn so với đồ đệ, đồ đệ tuyệt đối không thể siêu việt hơn sư phụ.

Thời gian trôi qua cũng không có bao lâu, thời điểm mọi người đang xem kịch vui, nữ tử đang luyện chế đan dược bỗng nhiên thu hồi động tác, âm thanh nhàn nhạt ở bên tai mọi người vang lên.

" Được rồi."

Được rồi?

Mọi người trừng lớn đôi mắt, kinh ngạc nhìn chằm chằm Cố Nhược Vân.

Nàng vừa nói cái gì? Chẳng lẽ như vậy liền luyện chế ra đan dược?

Thời gian mới qua được bao lâu? Vô Ngần đại sư cũng không thể nhanh như vậy luyện chế ra đan dược.

Rất nhanh, hành động của Cố Nhược Vân như phảng phất hung hăng tát lên mặt bọn họ một cái, làm cho bọn họ nháy mắt đều trở nên lặng ngắt như tờ, toàn bộ quảng trường yên tĩnh đến nỗi âm thanh gió nhẹ thổi qua cũng nghe rất rõ ràng.

Chỉ thấy nữ tử trước mặt mở nắp dược đỉnh, mấy viên đan dược từ trong dược đỉnh bay vút ra ngoài, rơi xuống trong tay nàng.