Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1171: Người không thể trêu chọc 1



Mà lúc này Cố Nhược Vân bị mọi người vây quanh ở chính giữa, chật như nêm cối, không hề có đường lui! Nhưng trên mặt nàng trước sau vẫn không mang một tia cấp bách, vĩnh viễn đều là bộ dáng vân thanh phong đạm.

" Cuối cùng các ngươi tính toán cùng nhau lên?" âm thanh nàng lạnh nhạt thản nhiên, chậm rãi trong rừng cây vang vọng không ngừng, " Cũng được, tốc chiến tốc thắng đi."

Oanh!

Khí thế trên người nữ tử kích động bộc phát, giống như muôn vàn núi sông làm người chấn động vạn phần.

Ba ngàn tóc đen, phiêu đãng trong gió, sắc mặt nàng bĩnh tĩnh mà lãnh đạm, con ngươi thanh lãnh giống như đêm đen, không hề dao động.

Kiếm tàn tỏa ra lực lượng! Phảng phất giống như một đạo ánh sáng sắc bén xẹt qua không trung, khiến cho khắp không trung một trận chấn động! Mưa gió nổi lên, gào thét nhằm vào những người Lâm gia mà chạy đến như điên...

( thật ra là đoạn kiếm nhưng lúc trước đã dịch là kiếm tàn nên ta để luôn, nếu ai thắc mắc thì cứ đọc là đoạn kiếm, ta sửa sau cũng được TT)

Phụt!

Khí thế trên thanh kiếm tàn tỏa ra sắc bén xẹt qua một loạt người, những người đó còn chưa kịp phản ứng lại liền cảm thấy trên ngực truyền đến một trận đau đớn, chờ đến khi bọn họ cúi đầu nhìn xuống liền thấy trên ngực bọn họ xuất hiện một vết kiếm, máu tươi không ngừng tuôn ra.

Tiếp theo sau đó, thân thể bọn họ từng người ngã xuống....

Sắc mặt nam tử áo xanh hoàn toàn thay đổi, trong ánh mắt tràn ngập kinh ngạc.

Vừa rồi hắn đã chịu một chiêu kia, còn khó lòng phòng bị, nhưng những người này đều là Võ Thánh sơ kỳ! Thế nhưng chưa có phản ứng đã bị đoạn kiếm tàn kia đánh trúng?

Một đoạn kiếm tàn kia rốt cuộc có lai lịch gì? Tại sao lại phát huy ra lực lượng cường hãn như vậy?

Cố Nhược Vân đem đoạn kiếm tàn thu trở về, lại nhìn những người Lâm gia phía sau đang vọt tới, con ngươi thanh lãnh mang theo sát khí mãnh liệt.

Phảng phất như cảm nhận được sát khí trên người Cố Nhược Vân, những người đó vội vàng dừng bước chân, đứng cách nàng thật xa, không dám có bất luận hành động gì sợ sẽ giống như những người trước đó, chưa kịp phản ứng đã ngã trong vũng máu.

" Rốt cuộc ngươi là người nào?"

Sắc mặt nam tử áo xanh rất là khó coi, con ngươi gắt gao nhìn chằm chằm Cố Nhược Vân.

Cố Nhược Vân không nói thêm gì, chậm rãi hướng về nam tử áo xanh đi qua, trong tay nàng cầm đoạn kiếm tàn còn nhiễm máu, mà theo mỗi bước chân của nàng, sát khí càng thêm mãnh liệt.

" Tiểu nha đầu, ngươi muốn giết ta cũng không có dễ dàng như vậy."

Nam tử áo xanh cười lạnh một tiếng, cũng không sợ hãi Cố Nhược Vân đang đi đến, trên khuôn mặt tràn đầy khinh miệt: " Bất quá, chỉ cần ngươi nguyện ý nhận sai, nói không chừng ta còn có thể giết ngươi được toàn thây!"

Thực lực nha đầu này xác thực không tồi, có thể đối địch với nhiều Võ Thánh sơ kỳ, đáng tiếc chính mình đã đi vào trung kỳ, chỉ sợ nàng dựa vào uy lực của đoạn kiếm tàn, cũng không có khả năng đánh bại hắn.

Mà vừa rồi bản thân bị nàng làm tổn thương là bởi vì quá mức khinh địch, nói cách khác nàng không thể làm tổn thương hắn!

Xôn xao!

Phảng phất tựa như không nghe nam tử áo xanh nói, Cố Nhược Vân nắm chặt đoạn kiếm tàn trong tay, đột nhiên vung lên, một đạo kiếm khí sắc bén hướng về đối phương chém xuống.

Khoảng cách hai người quá mức gần cho nên nam tử áo xanh căn bản không kịp né tránh, càng quan trọng hơn là vừa rồi hắn vì tìm lại mặt mũi của mình, hắn cũng không chạy trốn! Trực tiếp đối mặt với kiếm khí Cố Nhược Vân chém ra.

Đang!

Bàn tay hắn vung lên chống đỡ liền nhìn thấy một đoạn kiếm tàn bỗng nhiên xuất hiện trước mắt, nhưng mà kiếm khí chém ra trúng vào trường kiếm của hắn, nam tử áo xanh chỉ nghe phịch một tiếng, trường kiếm trong tay hắn bị chém thành hai đoạn, chợt một đạo kiếm khí hung hăng dừng trên ngực hắn.