Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1205: Truyền thừa rong di tích 18



“ Bạch lão!” ánh mắt Phong Tiêu tiêu hơi lộ ra sát khí, “ Ngươi phải nhớ kỹ một việc, đem hết mười phần sức lực ra để giết nàng! Nếu không có nắm chắc vậy thì án binh bất động, ta tuyệt đối không để cho nàng có cơ hội!”

“ Tuân mệnh, đại tiểu thư!”

Bạch lão củng củng nắm tay, đột nhiên tựa hồ hắn nghĩ tới cái gì, nói: “ Đúng rồi, đại tiểu thư, người ngươi cần tìm lúc trước đã có tin tức.”

Tức khắc, Phong Tiêu Tiêu hô hấp căng thẳng, ban đầu tràn ngập sát khí nháy mắt đã thay thế bằng sự kích động.

“ Ngươi nói cái gì, ngươi có tin tức hắn?”

Phanh!

Tay nàng đập thật mạnh trên bàn, kích động đứng lên, một đôi con ngươi gắt gao nhìn chằm chằm Bạch lão.

“ Đại tiểu thư, ta đã tìm khắp đại lục, chỉ có một người giống như ngươi đã miêu tả!” Bạch lão nhìn Phong Tiêu Tiêu, “ Người đó là lĩnh chủ Hồng Liên lãnh địa!”

“ Cái gì?”

Phong Tiêu Tiêu ngây ngẩn cả người.

Nam tử nàng muốn tìm kiếm cho tới nay, đó là lĩnh chủ Hồng Liên lãnh địa?

Người kia kinh tài tuyệt diễm, tiềm năng vô hạn đến Đệ Nhất thành còn vì nam nhân này chấn động!

Phong Tiêu Tiêu nhẹ nhàng nhấp môi, hơi hơi nhắm lại đôi mắt: “ Ta đã biết, ngươi đi xuống đi.”

Làm đại tiểu thư Phong Cốc, nàng cũng đã sớm nghe nói qua trên đại lục xuất hiện một thiên tài! Có lẽ thực lực Hồng Liên lĩnh chủ ở Hồng Liên lãnh địa cũng không tính là cái gì, nhưng lúc trước lực lượng của hắn chỉ là cấp bậc Võ Đế cao cấp có thể chạy thoát giữa vô số Võ Thánh, hơn nữa còn đánh chết hai gã Võ Thánh, sự tình quá mức chấn kinh rồi.

Cũng bởi vì chuyện này, mà nàng đã biết nhân vật Hồng Liên lĩnh chủ!

Biết thì biết, nhưng nàng lại chưa từng gặp qua hắn!

Nhưng mà, Phong Tiêu Tiêu không nghĩ tới thời điểm mấy năm trước, nàng rời Đệ Nhất thành đi tới tục giới mới gặp được nam nhân kia, lúc đó thanh danh Hồng Liên lĩnh chủ đã truyền xa!

“ Cách xa nhau lâu như thế, ta rốt cuộc cũng tìm được ngươi.”

Phong Tiêu Tiêu mở ra đối mắt, trong mắt đẹp kia một mảnh ảm đạm: “ Nhưng ta lại không nghĩ tới, ngươi cư nhiên lại là Hông Liên lĩnh chủ. Mà theo như đồn đãi, Hồng Liên lĩnh chủ đã có thê tử, hơn nữa hắn tìm nàng suốt hơn hai mươi năm ….”

Nhưng mà, nàng lại cố tình yêu một nam nhân đã có thê tử!

Nghĩ đến đấy, Phong Tiêu Tiêu cảm giác được đau đớn cùng lo lắng!

“ Nhưng ta lại không muốn từ bỏ! Ta đã tìm ngươi nhiều năm như vậy, mặc dù ngươi đã từng có thê tử, ta cũng muốn thử một lần có thể đi vào lòng ngươi hay không.”

Huống chi, thê tử hắn mất tích đã nhiều năm, đó cũng là cơ hội của nàng ….

……………

Phía trên núi non, bóng cây loang lổ trên mặt đất, Cố Nhược Vân tựa lưng vào cây cổ thụ, hơi hơi híp mắt, thở dài một tiếng: “ không nghĩ tới một cái thành lại to lớn như thế, thậm chí còn muốn to hơn so với bên ngoài đại lục, ta đã đi không sai biệt lắm hơn mười ngày cũng chưa có tới Phong Cốc, cũng không biết Tiểu Dạ có ở đó chờ ta hay không.”

Nếu muốn đi tới Phong Cốc, nhất định phải đi qua Phong thành! mà Phong thành này cũng là thế lực thuộc Phong Cốc!

Nghĩ đến đây, Cố Nhược Vân đứng lên, ánh mắt hướng về phía chân trời không xa hiện lên đen tối không rõ ràng: “ Thời gian không còn sớm, nếu ta tiếp tục lên đường hy vọng trước khi trời tối có thể tới Phong thành.”

Nói xong lời này, nàng không có bất luận do dự gì, hướng phía chân núi đi đến.

………………..

Phong thành, một tòa dại môn cổ xưa lẳng lặng đứng dưới không trung, cổ xua mà trang trọng, chỉ là lúc này ở ngoài đại môn Phong thành, hai gã hộ vệ cầm trong tay một bức họa không ngừng đánh giá những người tiến vào trong thành, sau khi không phát hiện nữ tử rên bức họa bọn họ mới lắc lắc đầu,để cho nhóm khách qua đường tiến vào trong thành.