" Ôn Nhã tỷ tỷ, chẳng lẽ chúng ta cứ bỏ qua nàng như vậy?" Mộ Dung Thiến gắt gao cắn môi, trên mặt tràn đầy thần sắc không cam lòng.
Buông tha nàng?
Sao có thể!
Ôn Nhã cười lạnh một tiếng: " Đừng quên, nàng tới nơi này khẳng định là sẽ tham gia khảo hạch của Ẩn Môn, cho nên trong thời điểm khảo hạch, ta có rất nhiều biện pháp làm nàng biến mất mà thần không biết quỷ không hay! Cứ như vậy, chẳng những có thể giết nàng, còn giữ được thể diện của gia tộc bảo hộ."
Mộ Dung Thiến kinh ngạc nhìn Ôn Nhã, đột nhiên phát hiện, Ôn Nhã này tâm cơ quá mức thâm trầm, cho dù hận Cố Nhược Vân đến phát cuồng vậy mà lại cường ngạnh nhẫn nại xuống, hơn nữa còn hướng Cố Nhược Vân xin lỗi.
Nữ nhân như vậy, thật đáng sợ......
Mộ Dung Thiến rùng mình một cái, cúi đầu, cũng không dám liếc nhìn Ôn Nhã thêm cái nào.
Mà lúc này Ôn Nhã đang hãm sâu trong trầm tư, hiện tại cũng không có phát hiện Mộ Dung Thiến khác thường....
.............
" Xem ra các vị đều đã đến đông đủ."
Thời điểm mọi người ở đây nghị luận sôi nổi, một đạo âm thanh lạnh nhạt mà cao ngạo đột nhiên truyền đến.
Tất cả mọi người đồng thời quay đầu nhìn lại, tầm mắt dừng trên người tả sứ áo bào trắng.
" Kế tiếp ta liền tuyên bố nhiệm vụ trong khảo hạch cho các ngươi," giọng nói tả sứ bình thản, mặt mày cao ngạo, " Nhiệm vụ thứ nhất của các ngươi, đó là sinh tồn nửa tháng ở nơi sâu nhất của Thiên Sơn! Trong chỗ sâu nhất của Thiên Sơn có rất nhiều linh thú, cho nên rất có khả năng sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn, vạn nhất chết ngoài ý muốn, Ẩn Môn chúng ta cũng không có trách nhiệm với chuyện này, bởi vậy ta hy vọng các ngươi có thể suy xét rõ ràng, quyết định có muốn đi vào khảo hạch hay là rời đi nơi này!"
Mọi người hai mặt nhìn nhau, phải biết rằng, đồ vật Ẩn Môn lấy ra quá mức hấp dẫn với người khác, hiện tại cho dù bọn họ biết trong khảo hạch có nguy hiểm, cũng không muốn lùi bước.
" Nếu không có người rời đi, tiếp theo là giai đoạn bắt đầu khảo hạch, chỉ có con đường duy nhất là thông qua khảo hạch này, mới có thể vào tỷ thí tiếp theo."
Tả sứ nhìn mọi người ở đây, giọng nói ra lệnh thản nhiên mà bình tĩnh.
" Ở trong chỗ sâu nhất trong Thiên Sơn nửa tháng?" Mộ Dung Thiến đầu tiên là sửng sốt một chút, chợt cười lạnh lên, ánh mắt ngoan độc nhìn về phía Cố Nhược Vân, đáy mắt hiện lên một mạt sát cơ, " Đây chính là một cơ hội tốt! Cố Nhược Vân, đừng trách ta vô tình, ai kêu ngươi dám cướp đi nam nhân ta coi trọng!"
trong mắt nàng tràn đầy sát khí, gắt gao nhìn chằm chằm thanh y nữ tử bên trong đám người.
" Chủ nhân."
Chu Tước nhăn lại mày đẹp, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu tràn đầy phẫn nộ cùng bất mãn: " Ta muốn giết nàng kia! Nàng dám nhìn chằm chằm ngươi!"
Chu Tước vẫn cảm thấy trong lòng không được thoải mái, cũng không nhịn được quay đầu, trừng Mộ Dung Thiến.
Nhưng nhất cử nhất động của nàng lại hoàn toàn chọc giận Mộ Dung Thiến, trào phúng nói: " Trên Thiên Sơn này hung hiểm rất nhiều, lại có một người mang theo một tiểu hài tử tới tham gia khảo hạch, nàng cho rằng khảo hạch của Ẩn Môn là chỗ chơi đùa sao?"
Tức khắc, ánh mắt mọi người lại lần nữa chuyển hướng nhìn Cố Nhược Vân.
Lúc trước, tuy nói Chu Tước vẫn luôn ở bên cạnh Cố Nhược Vân, nhưng lực chú ý của mọi người đặt trong tranh cãi của nàng cùng gia tộc bảo hộ, căn bản không có phát hiện tồn tại của Chu Tước.
hiện giờ vừa thấy, cũng không phải là đúng sao?
Thế nhưng nàng mang theo một cái hài tử tới tham gia tỷ thí.
quả thực chính là không đem người khác để vào mắt, cho rằng chỉ một tiểu hài tử là có thể đánh bại bọn họ!