Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1334: Chu Tước phát uy 5



Nghe vậy, trong lòng Ôn Nhã vui vẻ, đáy mắt hiện lên một đạo sát ý.

Chỉ cần nàng rời khỏi nơi này, sẽ có rất nhiều biện pháp để giết nữ nhân này!

A!

Sau khi trong lòng Ôn Nhã thở ra một ngụm, một đạo ngọn lửa màu đen hung hăng dừng trên ngực nàng, đem làn da trước ngực cháy thành một mảnh, nàng đau kêu đến tâm tê liệt phế. Nháy mắt trong lúc này, một viên đan dược lăn vào trong cổ nàng.

Cho đến khi hành động của nàng dừng lại, Sở La đứng ở phía sau rùng mình một cái, nàng đột nhiên cảm thấy, lúc trước hành động của chủ tử hạ dược mình ôn hòa hơn nhiều, ít nhất trộn lẫn bên trong nước trà. Mà không bạo lực giống như khi đối mặt Ôn Nhã ........

“ Sở La, chủ tử nhà ta thật đáng sợ.”

Tử Ngọc lui về phía sau hai bước, sau đó nói một câu: “ Quả nhiên độc nhất chính là lòng dạ nữ nhân, tất cả nữ nhân đều là sinh vật tàn nhẫn nhất.”

“ Lăn!”

Phanh!

Sở La tức đến nỗi đánh một quyền vào phía trên ngực Tử Ngọc, nàng hung tợn trừng mắt: “ Ngươi nói cái gì lòng dạ độc nhất?”

Gia hỏa này, cư nhiên vũ nhục nữ nhân như thế?

Thực hiển nhiên, lúc này Sở La quên mất thời điểm trước đó Cố Nhược Vân hạ dược nàng, tương tự nàng cũng nói một câu như vậy......

“ Ngươi cho ta ăn cái gì?”

Trong phút chốc Tử Ngọc muốn nói chuyện, một đạo tiếng hét sợ hãi truyền tới.

Chỉ thấy Ôn Nhã lấy tay của mình cào vào cổ nàng, muốn đem đan dược trong bụng nhổ ra, nhưng đan dược kia đã biến thành một bãi nước tan đi hòa vào thân thể của nàng.

“ Tạm thời ta không thể ra tay đối với Ôn gia, để tránh ngươi tiết lộ cái gì, ta liền cho ngươi ăn độc dược,” Cố Nhược Vân nâng khóe môi, cười lạnh một tiếng, “ Độc dược này mỗi buổi tối sẽ phát tác, sẽ làm ngươi đau đớn muốn chết, về mặt khác mọi chuyện phát xảy ra vào lúc này, ngươi đều không thể nhắc tới một câu, nếu như ngươi có suy nghĩ muốn nói ra, đầu của ngươi sẽ đau đến mức muốn nứt ra, sống không bằng chết!”

Dung nhan Ôn Nhã càng thêm trắng bệch, thân thể nàng run rẩy lợi hại, gắt gao nhìn chằm chằm Cố Nhược Vân, ánh mắt kia giống như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.

“ Còn có.....” Cố Nhược Vân dừng một chút, “ Độc dược ta cho ngươi ăn sau khi phát tác sẽ làm ngươi đau đến nỗi muốn tự sát, cho nên thời điểm luyện chế độc dược này, ta đã bỏ thêm một ít thứ, thời điểm mỗi khi ngươi đau đớn muốn tự sát, lực lượng của ngươi cũng không có.”

Âm thanh Ôn Nhã run rẩy không thôi: “ Vì cái gì ngươi đối với ta như vậy? Ta căn bản không có thương tổn đến ngươi cái gì.”

Nghe được lời này, Cố Nhược Vân cười càng thêm lạnh lẽo: “ Nếu không phải vì Ôn gia các ngươi, cha mẹ ta cũng sẽ không phân ly hơn hai mươi năm, quan trọng hơn là ta cùng huynh trưởng liền bị bỏ rơi từ nhỏ, hơn nữa là cho tới bây giờ các ngươi lại đánh chủ ý lên huynh trưởng ta, muốn đem hắn luyện chế thành con rối, ngươi nói xem...ta như thế nào sẽ bỏ qua Ôn gia các ngươi? Ta sẽ làm cho các ngươi sống không bằng chết!”

“ Nhưng mà... Cố Sanh Tiêu không phải vẫn còn tốt sao? Cha mẹ ngươi không phải đã gặp nhau sao?” ánh mắt Ôn Nhã mang theo khẩn cầu, không còn sự phẫn nộ, “ Nếu các ngươi đã không tổn thất cái gì, vậy ngươi hãy buông tha ta được không? huống chi, nếu không phải Lâm gia đuổi giết Cố Thiên nhiều năm như vậy, hắn cũng sẽ không trưởng thành nhanh như vậy, theo lý hắn hẳn là cảm tạ Ôn gia chúng ta.”

“ Cảm tạ các ngươi?”

Tươi cười của Cố Nhược Vân lộ ra dày đặc sát khí: “ Vậy ta phải cảm tạ các ngươi làm cho phu thê bọn họ ly tán hơn hai mươi năm, hay là cảm tạ các ngươi thiếu chút nữa làm cho bọn họ mất đi nhi tử? hơn nữa, nếu không phải vận khí của ta tốt, ở tầng thứ năm gặp được nham long là người quen, nói không chừng ta đã chết dưới âm mưu của các ngươi.”