Con ngươi Ôn Nhã lạnh xuống vài phần, dù sớm biết rằng nữ nhân Cố Nhược Vân này không dễ dàng khống chế như vậy, lại không nghĩ rằng nàng lại trực tiếp cự tuyệt, càng là không cho Ôn gia bọn họ mặt mũi.
Nghĩ đến đây, nàng hít sâu một hơi, trên mặt treo lên tươi cười ưu nhã: “ Cố Nhược Vân, ta cho rằng ngươi sẽ nghĩ trên phân thượng chúng ta cùng nhau tiến vào Ẩn Môn, sẽ đáp ứng cùng ta liên thủ, không nghĩ tới một người thông minh như ngươi, lại không lựa chọn cái gì tốt cho mình.”
Nàng nhìn Cố Nhược Vân, chậm rãi nói: “ Mặt khác, ta nói cho ngươi biết một việc, vốn dĩ truyền thừa Ẩn Môn chỉ có nhân tài trong Ẩn Môn đạt được, mỗi năm chỉ có một người được cơ hội này, nhưng hôm nay truyền thừa lại bị một ngoại nhân như ngươi đoạt lấy, trong Ẩn Môn có rất nhiều người không phục, lúc đó tất nhiên sẽ tiến đến khiêu khích ngươi, nếu ngươi cùng ta liên thủ, ta có thể nói tả sứ bảo hộ ngươi, nếu không trong Ẩn Môn không thân không thích này, chỉ sợ khó có thể sống sót.”
Tử Ngọc rất là tức giận, hung hăng trừng mắt nhìn Ôn Nhã, hắn vừa định nói bản thân Mộ Sở đã khó bảo toàn, lại bị âm thanh đạm nhiên như gió của Cố Nhược Vân đánh gãy.
“ Nếu ngươi tới tìm ta những việc này, hiện tại ngươi có thể trở về, ta không có hứng thú cùng người Ôn gia liên thủ.”
Dung nhan Ôn Nhã càng thêm lạnh lẽo, nàng cười lạnh một tiếng, tầm mắt giống như dao găm quét về phía Cố Nhược Vân.
“ Cố Nhược Vân, ta đã cho ngươi cơ hội, là tự ngươi không biết quý trọng, về sau đừng trách ta không giúp ngươi.”
Nói xong lời này, nàng cũng không do dự nhiều, xoay người hướng ngoài sân đi đến.
Rất nhanh đạo thân ảnh kia liền biến mất trong mắt những người khác.
Nhìn thân ảnh nàng rời đi, Cố Nhược Vân trầm mặc xuống dưới, thật lâu sau, nàng mới nói: “ Tử Ngọc, Sở La, một câu của Ôn Nhã nói cũng không sai, đệ tử Ẩn Môn đều rất nhìn trúng truyền thừa, vì để có cơ hội đạt được truyền thừa đều liều mạng nỗ lực, hiện giờ cơ hội này đã bị ta cướp mất, cho nên bọn họ sẽ không dễ dàng để chúng ta an ổn tu luyện, các ngươi hãy chuẩn bị tốt tùy thời ứng phó.”
Đừng nhìn người Ẩn Môn lánh đời nhiều năm, càng là một lòng đoàn kết, nhưng một môn phái đã có chiều dài lịch sử lâu như thế sao lại không có phân tranh? Chỉ khi bọn họ đối phó bên ngoài mới nhất trí đồng lòng, bên trong lại không giống như vậy đều có cạnh tranh.
Nếu một môn phái mất đi năng lực cạnh tranh, cũng cách hủy diệt không xa.
Chỉ có cạnh tranh, mới có thể làm cho các đệ tử bên trong môn phái nỗ lực tu luyện.
Hiện tại, đối với hết thảy, Thiên Nhân trưởng lão cũng đã ngầm đồng ý.
“ Chủ tử,” Tử Ngọc giật mình, nghi hoặc nhìn về phía Cố Nhược Vân, “ Ngày đó trưởng lão đối với ngươi giống như rất tốt, lời hắn nói phỏng chừng sẽ không có ai dám can đảm khó xử chúng ta, nói cách khác, tả sứ cũng sẽ không chịu trừng phạt nghiêm trọng như vậy.”
Cố Nhược Vân lắc lắc đầu: “ Thiên Nhân trưởng lão sở dĩ trừng phạt tả sứ, đó là vì tả sứ lợi dụng việc công trả thù riêng, chẳng những ngăn lại chúng ta tiến vào Ẩn Môn, càng là muốn ám hại chúng ta! Bất quá, sau khi ta tiến vào Ẩn Môn cùng những chuyện đó ta không có hứng thú, truyền thừa nhất định phải có được, nếu chúng ta ở trong Ẩn Môn mà những đệ tử đó không thể ứng phó nổi thì làm sao có thể thành công đạt được truyền thừa? Bởi vậy, nếu thực sự có đệ tử tìm tới, Thiên Nhân trưởng lão sẽ không xuất đầu vì chúng ta, quan trọng hơn là đã ngầm đồng ý hành vi này.”
“ Chủ tử, không phải sau này chúng ta sẽ rất phiền toái sao?” Tử Ngọc nhíu nhíu mày, lo lắng hỏi.
Cố Nhược Vân nhàn nhạt cười, ngữ khí trước sau vẫn không cho là đúng nói: “ Đã tới rồi thì an tâm ở lại, nếu đệ tử Ân Môn thật sự đến khiêu khích, ta đây cũng không cần phải sợ hãi!”
Nghe được lời nói của Cố Nhược Vân, Tử Ngọc gật gật đầu: “ Chủ tử, ta hiểu được, thực sự nếu có người dám can đảm tìm tới, ta sẽ cho bọn họ biết sự lợi hại của Ma Tông chúng ta!”
Đang nói, một trận tiếng bước chân từ bên ngoài cửa truyền tới, thời điểm Cố Nhược Vân quay đầu lại, liền nhìn thấy một đám người mặc trang phục Ẩn Môn từ ngoài sân tiến vào.
Trong đám người kia, dẫn đầu chính là một nam tử thanh niên, mặt mày mang theo thần sắc kiêu căng, lạnh lùng nhìn mấy người Cố Nhược Vân trước mặt.
“ Các ngươi chính là thế lực đạt được quán quân trong khảo hạch lần này?” tầm mắt tên nam tử thanh niên kia từ trên người Cố Nhược Vân đảo qua mấy người Tử Ngọc, chợt nhìn thấy Sở La đứng phía sau Cố Nhược Vân.
Hắn xem ra, bên trong ba người này, thực lực của Sở La là cường đại nhất, hiện giờ đã tới cảnh giới Chí Tôn!
Cho nên, hiển nhiên Sở La chính là chủ tử của mấy người này.
“ Thật không biết lần này trưởng lão lại giở trò gì, truyền thừa là đồ vật trong Ẩn Môn chúng ta, sao lại vô cớ để người ngoài tiếp nhận! Làm hại những dệ tử ưu tú trong Ẩn Môn chúng ta tổn thất một cơ hội lớn như vậy.”
Khi nam tử thanh niên nói lời này, trong giọng nói để lộ thần sắc đố kỵ.
Hắn được xem là đệ tử tương đối xuất sắc nhất trong Ẩn Môn, vốn dĩ có hy vọng có thể đạt được truyền thừa, nhưng cố tình lại bị người ngoài lấy mất! Cho dù truyền thừa này ở trong tay các đệ tử Ẩn Môn khác, trong lòng hắn cũng sẽ không tức giận như vậy!
“ Ngươi cho rằng, trừ bỏ ngoài Ẩn Môn, những người khác không thể có được truyền thừa?”
Cố Nhược Vân nhàn nhạt nhướng nhướng mày, cười như không cười nhìn về phía nam tử thanh niên.
Dựa theo lời Thiên Nhân trưởng lão nói trước đó, là một cường giả đem truyền thừa lưu lại nơi này, hơn nữa ra lệnh cho người Ẩn Môn trông giữ, cũng không phải là đem truyền thừa đưa cho người Ẩn Môn. Nhưng qua nhiều năm như vậy, người Ẩn Môn đã sớm đem truyền thừa làm của mình, không để người khác khinh nhờn!
“ Hừ!” nam tử thanh niên cười lạnh một tiếng, kiêu căng nói, “ Không sai! Truyền thừa vốn chính là của Ẩn Môn chúng ta, các ngươi không phải là người Ẩn Môn, dựa vào cái gì cùng đệ tử Ẩn Môn tranh đoạt cái truyền thừa này?”
Cố Nhược Vân nhún nhún vai: “ Nếu ngươi có ý kiến, ngươi cứ đi tìm trưởng lão Ẩn Môn, chuyện khảo hạch là do bọn họ an bài, ta chỉ may mắn có được vị trí quán quân.”