Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1384: Khiêu chiến 2



Hắn hít sâu một hơi, ánh mắt sắc bén nói: “ Nếu người thua là ngươi, ta không hề yêu cầu ngươi rời đi Ẩn Môn, mà là....ta muốn ngươi làm ấm giường cho ta!”

Sau khi nói lời này, Vân Ngạn ngẩng đầu, trên cao nhìn xuống Cố Nhược Vân.

“ Ấm giường?” con ngươi Cố Nhược Vân bỗng nhiên co chặt lại, sát khí quanh thân phát tán ra, con ngươi thanh lãnh nhìn chằm chằm khuôn mặt kiêu căng của Vân Ngạn, “ Ngươi xác định?”

Oanh!

Sau khi Tử Ngọc cùng Sở La nghe thấy lời nói của Vân Ngạn, tức khắc giận tím mắt, lửa giận trực tiêp bộc phát ra bên ngoài, đôi mắt phẫn nộ gắt gao nhìn nam tử thanh niên trước mặt.

Cái tên hỗn đản đáng chết này thế nhưng muốn chủ tử bọn họ làm âm giường? chuyện nhục nhã như thế làm sao bọn họ không tức giận! Đặc biệt là Tử Ngọc, thời điểm Thiên Bắc đại nhân đưa bọn họ giao cho chủ tử, bọn họ liền phải có trách nhiệm bảo vệ nàng.

Nhưng hôm nay, bọn họ lại trơ mắt nhìn Cố Nhược Vân bị người khác nhục nhã, loại chuyện này nói hắn làm sao có thể chịu đựng?

“ Không sai!” Vân Ngạn cười lạnh một tiếng, ánh mắt khinh thường liếc nhìn Cố Nhược Vân, “ Ngươi muốn mạng của ta, ta đây cũng muốn ngươi làm âm giường! hiện tại mới chính là tiền đặt cược của chúng ta, như thế nào? Chẳng lẽ ngươi không có gan tiếp thu?”

Hắn làm ra quyết định này, cũng không phải là có hứng thú đối với Cố Nhược Vân, nhưng bởi vì nữ nhân này muốn mạng của hắn! Nếu nàng đã dám nhục nhã hắn, tất nhiên hắn muốn trả lại nàng gấp mười lần! Để nàng hiểu rõ người Ẩn môn không có dễ dàng khi dễ như thế!

“ Ngươi muốn ta làm ấm giường, thực lực của ngươi cũng cần phải có mới được!” Cố Nhược Vân nâng lên con ngươi thanh lãnh, nhàn nhạt nói, “ Tiền đặt cược của ngươi chúng ta tiếp nhận rồi! Chỉ là đáng tiếc, ta sẽ không cho ngươi có hội này.”

“ Ha ha ha!”

Vân Ngạn cười lớn hai tiếng, thật lâu sau hắn mới thu liễm tiếng cười, một mạt ý cười trào phúng xuất hiện trên dung nhan tuấn mỹ kia.

“ Cố Nhược Vân, ta có thể cho ngươi ra tay trước! Dù sao ngươi tuyệt đối cũng không có khả năng chiến thắng ta.”

Nếu dựa theo người bình thường, nghe thấy lời nói của Vân Ngạn khẳng định sẽ khách khí một phen, nhưng Cố Nhược Vân không phải là người bình thường, tự nhiên cũng không cần khách khí mà lại dẫn đầu khởi xướng công kích.

Bá!

Một ngọn lửa nhỏ từ giữa bàn tay nàng bùng cháy lên, tiếp theo sau đó thân mình nàng chợt lóe nhảy đến trước mặt Vân Ngạn, bàn tay hung hăng đánh về phía đầu hắn, mang theo khí thế như chẻ tre.

Vân Ngạn khinh thường cười lại, bước chân cũng không hề nhúc nhích một chút liền huy chưởng chắn lại công kích của Cố Nhược Vân, nhưng mà một giây tiếp theo, một tiếng thét tâm tê liệt phế bỗng nhiên truyền đến, vang tận mây xanh, va chạm vào lòng mọi người.

A a a a a a!

Một tràng tiếng kêu sợ hãi dọa mọi người nhảy dựng, động tác nhất trí ngẩng đầu nhìn về phía Vân Ngạn nơi phát ra tiếng thét, có những người không hiểu đã xảy ra chuyện gì, ngơ ngác hỏi: “ Vân Ngạn sư huynh làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”

Giờ khắc này, Vân Ngạn đau đến mức không nói nên lời, mồ hôi lạnh trên trán ứa ra, sắc mặt tái nhợt nhìn Cố Nhược Vân, gằn từng chữ một nói: “ Vừa rồi trong tay ngươi ẩn giấu ám khí gì? Vì sao khi ta chạm vào tay ngươi lại truyền đến cảm giác đau đớn?”

“ Ngươi nói nó sao?”

Cố Nhược Vân chậm rãi mở lòng bàn tay ra, trong phút chốc, một ngọn lửa màu đen xuất hiện trong lòng bàn tay của nàng, lay động trong gió, ngọn lửa nho nhỏ kia thoạt nhìn gió thổi sẽ tiêu tán mất.

Nhưng mà, loại cảm giác đau đớn vừa rồi rất chân thật rõ ràng, làm Vân Ngạn cũng không dám khinh thường.

“ Đây là.....”

Thiên Nhân trưởng lão tránh ở chỗ tối quan sát chiến đấu thoáng cái đã đứng lên, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Cửu U chi hỏa trên lòng bàn tay Cố Nhược Vân, trên dung nhan già nua tràn đầy vẻ khiếp sợ, chợt truyền đến kích động.

“ Cửu U chi hỏa, không sai, đây là Cửu U chi hỏa trong truyền thuyết! Không nghĩ tới vận may của nha đầu này lại tốt như thế, Cửu U chi hỏa cũng bị nàng lấy được!”